Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 200

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Gia Hằng và Giáo sư William đều cảm thấy khó tin.

Nhưng họ biết Lục Thừa Uyên không phải kiểu người nói dối, cũng chẳng có lý do gì để bịa chuyện lừa gạt họ.

Tề Gia Hằng nói:

“Nghe anh nói vậy, tôi bắt đầu thấy mong chờ Ngụy sư phụ sẽ mang đến một kỳ tích.”

Giáo sư William cũng gật đầu:

“Đúng vậy, nếu Ngụy sư phụ thật sự có thể dùng châm cứu để chữa khỏi cho bệnh nhân, vậy thì chuyến đi này của tôi không uổng phí. Tôi luôn mong muốn có thể tận mắt chứng kiến những kỳ tích y học như thế.”

Lục Thừa Uyên đáp, sau khi nhấp một ngụm trà:

“Tôi cũng mong có thể chứng kiến một kỳ tích.”

Lần này anh đề nghị mời Giáo sư William tới, ngoài việc điều trị cho Cao Hồng Lâm, còn một lý do rất quan trọng:

Lục Thừa Uyên hy vọng các bác sĩ ở bệnh viện tổng Đức Khang có thể học hỏi từ Giáo sư William.

Nếu Giáo sư William đồng ý, ông nội anh sẽ điều động một hai bác sĩ ưu tú từ các chi nhánh trong cả nước về Bắc Lĩnh để học tập.

Lục Tân Quân cảm thấy rất hài lòng với đề xuất của cháu trai và lập tức quyết định ủng hộ.

Trong tư tưởng điều hành của Lục Tân Quân, bác sĩ giỏi mới là thế mạnh của Tập đoàn Đức Khang.

Chỉ khi đào tạo được nhiều bác sĩ giỏi thì mới có thể phục vụ tốt cho bệnh nhân.

Ông không ngờ tư tưởng của Lục Thừa Uyên lại trùng khớp với mình.

Hôm ấy, sau khi Lục Thừa Uyên đưa ra đề xuất này, buổi tối Lục Tân Quân đã về nhà kể lại với vợ – bà Dương Thái Liên.

Kể xong, ông nói:

“Viễn Chinh mãi mãi không hiểu được, chúng ta không phải thương nhân, Đức Khang không thể gọi là doanh nghiệp, chúng ta là bệnh viện – là nơi phục vụ bệnh nhân. Phải dồn tâm huyết vào việc cứu người.”

“Nó chỉ biết nghĩ đến tiền. Mấy phương án kinh doanh đưa cho tôi toàn là kiếm tiền, kiếm tiền. Tôi nói rồi, tiền chúng ta kiếm đủ để tiêu cả mấy đời rồi, nên mỗi năm tôi mới trích ra một khoản lớn để giúp đỡ những gia đình bệnh nhân khó khăn.”

“Nó thì lại cho rằng không bao giờ là đủ, có thể kiếm thêm thì tại sao không kiếm thêm – cái tính này y như mẹ nó, tham lam.”

Dương Thái Liên cũng đồng tình với chồng:

“Chúng ta mất con trai, có lẽ là ông trời nhắc nhở chúng ta – tiền tiêu đủ là được rồi, nên nghĩ cách giúp nhiều người hơn. Tôi cũng ủng hộ Thừa Uyên.”

“Đứa nhỏ đó có lòng tốt, luôn nghĩ cho người khác. Chúng ta có một đứa cháu như vậy là phúc khí của nhà họ Lục.”

Trong khi Lục Thừa Uyên đang đợi ở văn phòng Tề Gia Hằng để uống trà, thì Ngụy Tông đang vừa châm cứu vừa giảng giải cho Lạc Ninh về các huyệt đạo.

Ngoài phần đầu, Ngụy sư phụ còn châm cứu ở tay và chân của Cao Hồng Lâm.

Những điều ông nói khiến Lạc Ninh nghe cứ như đang đọc thiên thư – hoàn toàn mù tịt.

Ngụy sư phụ cũng biết cô không hiểu, nên sau khi châm cứu xong, ông lấy ra từ chiếc hộp gỗ mang theo hai quyển sách bìa đã ngả vàng.

Ngụy Tông:

“Hai quyển sách này là của ông nội tôi để lại, một quyển là ‘Lý luận và thực hành Đông y’, quyển kia về châm cứu. Cháu cầm về xem trước, không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi tôi. Chúng ta kết bạn Zalo đi.”

Lạc Ninh ngạc nhiên:

“Ngụy sư phụ, thầy có điện thoại ạ? Nhưng chú Châu nói với bọn cháu là thầy không có điện thoại mà.”

Ngụy Tông:

“Đương nhiên là có, chỉ là tôi không dùng thôi, vì thấy phiền. Nhưng nếu cháu đồng ý làm đồ đệ của tôi, thì chắc chắn tôi phải dùng, để tiện liên lạc với cháu.”

“Cháu cứ đọc sơ hai quyển này tối nay, mai cho tôi câu trả lời. Điện thoại tôi đang sạc ở khách sạn, mai gặp lại thì mình kết bạn. À, bà cháu dạo này vẫn khỏe chứ?”

Lạc Ninh gật đầu:

“Dạ, bà vẫn khỏe, giờ chuyển ra ngoại ô sống rồi, là nhà chồng cháu sắp xếp – có cả vườn rau để trồng trọt.”

Ngụy Tông suy nghĩ một chút rồi nói:

 

“Chỉ cần một đĩa rau là được, điều quan trọng là tôi muốn đến thăm bà một chút.”

Lạc Ninh đồng ý:

“Vâng ạ, vậy để cháu gọi điện cho bà.”

Ngụy sư phụ gật đầu.

Lạc Ninh mở cửa đi ra, chào Trì Húc:

“Tôi ra ngoài gọi điện cho bà nội chút, Ngụy sư phụ muốn đến nhà bà ăn tối. Anh tiện thì pha cho thầy ấm trà nhé.”

Trì Húc:

“Được, cô cứ đi đi, tôi pha trà cho Ngụy sư phụ.”

 

Lạc Ninh vừa ra ngoài thì gặp ngay Lục Thừa Uyên đang quay lại, anh hỏi:

“Sao em ra ngoài vậy?”

Lạc Ninh:

“Châm cứu xong rồi, Ngụy sư phụ nói tối nay muốn đến thăm bà em, ăn cơm tại nhà bà. Em ra gọi điện để bà với ông Ngưu chuẩn bị.”

Lục Thừa Uyên:

“Được, em bảo bà là anh sẽ cho người mang nguyên liệu tới. Đợi bọn mình qua, anh sẽ tự tay vào bếp.”

Lạc Ninh:

“Vậy anh sắp xếp nguyên liệu đi nhé.”

Lục Thừa Uyên:

“Ừ.”

Sau khi mỗi người gọi điện xong, quay lại phòng bệnh thì thấy Ngụy sư phụ đã ra ngoài, đang cùng Trì Húc uống trà trong phòng khách.

Trì Húc đang kể chuyện về những chiến tích anh hùng của cha mình.

Thấy Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh trở lại, Trì Húc phấn khởi nói:

“Ngụy sư phụ đồng ý điều trị châm cứu cho ba tôi rồi. Thầy nói ba tôi vẫn có hy vọng đứng dậy được. Mỗi sáng thầy sẽ đến viện châm cứu cho Cao Hồng Lâm, buổi chiều sẽ đến nhà tôi điều trị cho ba tôi.”

Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu. Sau đó anh do dự một chút, quay sang nói với Ngụy sư phụ:

“Ngụy sư phụ, chúng ta vào trong nói chuyện một chút được không?”

Lạc Ninh thấy nét mặt Lục Thừa Uyên có phần nghiêm trọng, trong lòng đoán chắc là bên phía Giáo sư William có ý kiến gì đó rồi.

Ngụy sư phụ cũng nhận ra Lục Thừa Uyên có điều muốn nói, liền đứng dậy đi cùng anh vào phòng bệnh của Cao Hồng Lâm.

Lục Thừa Uyên khép cửa lại dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, quay người nhìn Ngụy Tông:

“Ngụy sư phụ…”

Ngụy Tông thẳng thắn:

“Nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo. Có phải hai vị bác sĩ kia có ý kiến với phương pháp điều trị của tôi không?”

Dù là ở bệnh viện nào, Đông y và Tây y từ trước đến nay vẫn luôn như nước với lửa, khó mà dung hòa được.

Là đối thủ cạnh tranh.

Ngụy Tông từ lâu đã quen với thái độ của giới Tây y, huống hồ người tên William kia còn là người nước ngoài.

Lục Thừa Uyên trầm ngâm một lát rồi nói:

“Ý của họ là, trong thời gian thầy điều trị cho Cao Hồng Lâm, họ sẽ tạm dừng phương án điều trị của mình. Nếu trong vòng một tuần mà tình trạng của Cao Hồng Lâm không có chuyển biến, thì điều đó chứng tỏ châm cứu không mang lại hiệu quả.”

“Đến lúc đó sẽ dừng điều trị bằng châm cứu, chuyển sang dùng phương pháp của họ.”

“Được.” Ngụy Tông sảng khoái đáp, “Một tuần là đủ rồi. Nếu trong vòng một tuần bệnh nhân không tỉnh lại, tôi sẽ tự mình rời đi, không cần các cậu tiễn. Còn yêu cầu nào khác không?”

Lục Thừa Uyên:

“Không còn gì nữa, Ngụy sư phụ. Thật ra bác sĩ Tề và Giáo sư William đều rất kính trọng thầy, họ cũng mong có cơ hội học hỏi từ thầy, và thật lòng hy vọng phương pháp châm cứu của thầy sẽ phát huy tác dụng.”

“Họ không phải bài xích thầy, chỉ là nếu cả hai bên cùng điều trị, đến lúc Cao Hồng Lâm tỉnh lại…”

Ngụy Tông:

“Tôi hiểu, họ có nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Làm vậy cũng tốt, đến lúc đó sẽ không phải tranh cãi.”

Lục Thừa Uyên:

“Cảm ơn thầy đã thông cảm.”

Ngụy Tông:

“Cậu không cần quá khách sáo, cũng không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi đã nói rồi, tôi đồng ý theo các cậu xuống núi là để báo đáp ân tình của bác sĩ Lạc năm xưa. Hy vọng cậu sớm bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện.”

“Hơn nữa, tôi ở tuổi này rồi, không còn cảm tính như lúc trẻ. Nếu tôi chữa không được, tôi sẽ chủ động nói, tuyệt đối không làm mất thời gian của các cậu.”

Lục Thừa Uyên:

“Vậy tuần tới xin nhờ cậy thầy.”

Ngụy Tông:

“Được rồi, thời gian cũng gần đến rồi, cậu ra ngoài đi, tôi phải rút kim.”

Bình Luận (0)
Comment