Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 203

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh nhìn Lục Thừa Uyên, đôi mắt linh động ánh lên nét cười, hỏi:

“Ý anh là, anh bỏ tiền đầu tư tiệm châm cứu cho em à?”

Từ sau khi biết Lục Thừa Uyên là Nhị thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang, Lạc Ninh đã không còn băn khoăn chuyện tiêu tiền của anh nữa.

Làm việc ở bệnh viện bao năm, cô đã gặp rất nhiều phụ nữ đã lập gia đình.

Cô chia họ thành ba loại:

Loại thứ nhất là kiểu độc lập, tự kiếm tiền tiêu, không phụ thuộc vào chồng, rời khỏi ai cũng sống tốt.

Loại thứ hai là kiểu phụ thuộc, từ bỏ sự nghiệp để làm nội trợ toàn thời gian, chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng. Nhưng vì không có thu nhập, họ luôn cảm thấy thiếu tự tin, chi tiêu dè dặt, cuối cùng lại chẳng được gì.

Kiểu phụ nữ này rất phổ biến. Dù cơ thể có khó chịu, họ cũng ngại đến bệnh viện, đến khi đi khám thì bệnh đã nặng lắm rồi.

Lạc Ninh rất không nỡ khi gặp những bệnh nhân như vậy – vừa xót xa lại vừa giận.

Loại thứ ba cũng là nội trợ, nhưng tâm thế hoàn toàn khác. Họ nắm tiền của chồng trong tay, không để bản thân chịu thiệt. Cần tiêu là tiêu.

Tuy Lạc Ninh có thu nhập, thuộc dạng độc lập, nhưng cô nghĩ, tiền của chồng, nếu cần tiêu thì không cần khách sáo.

Đặc biệt là người như Lục Thừa Uyên, mấy trăm vạn để đầu tư mở tiệm châm cứu chẳng đáng gì.

Ai mà không muốn làm bà chủ của chính mình chứ?

Dĩ nhiên, Lạc Ninh cũng muốn.

Còn một lý do khác nữa – từ khi Lục Thừa Uyên trở về, cô nhận ra sống theo cách khác cũng không tệ.

Nếu có thể tự mở một tiệm châm cứu, cô sẽ được tự do sắp xếp thời gian.

Có thể dành nhiều thời gian hơn cho bà – Lý Hương Cúc.

“Không thì sao? Em muốn đi tìm người khác đầu tư chắc?” Lục Thừa Uyên ngẩng mắt hỏi.

Lạc Ninh bĩu môi phản bác: “Tìm người khác á? Em biết tìm ai?”

Lục Thừa Uyên dừng tay, nhìn cô nói: “Anh phân tích cho em nghe nhé. Tập đoàn Đức Khang chúng ta có hơn một trăm chi nhánh lớn nhỏ, riêng ở thành phố Bắc Lĩnh đã có ba viện, mỗi viện đều rất lớn.”

“Nếu em mở một tiệm châm cứu ở Bắc Lĩnh, anh có thể nói với ông nội, để ông thông báo cho các chi nhánh giới thiệu khách cho em. Nhưng anh nghĩ là cũng chẳng cần đâu.”

Lạc Ninh hỏi: “Tại sao?”

Lục Thừa Uyên: “Vì em là đệ tử của Ngụy sư phụ, hơn nữa còn là đệ tử duy nhất. Chỉ cần tin này truyền ra, khách khứa sẽ kéo đến nườm nượp, giẫm nát cả thềm cửa tiệm em.”

“Vậy nên, vốn đầu tư và nguồn khách hàng – đều không phải vấn đề.”

Lạc Ninh cố tình thở dài: “Em biết, vấn đề lớn nhất là – liệu em có học được nửa phần bản lĩnh của Ngụy sư phụ hay không.”

Lục Thừa Uyên ánh mắt mang theo ý cười: “Chuyện đó thì anh hoàn toàn tin tưởng em.”

Lạc Ninh mím môi cười: “Có phải vì em là vợ anh nên anh mới nói thế không? Em thì chẳng có chút nền tảng nào, phải bắt đầu từ con số không, lại còn ở cái tuổi này nữa.”

Lục Thừa Uyên: “Tất nhiên không phải, vì anh nhìn thấy tiềm năng trong em.”

Lạc Ninh trong lòng ngọt ngào, nhưng miệng lại nói: “Em còn chẳng biết mình có tiềm năng gì, mà anh lại nhìn ra được cơ đấy.”

Lục Thừa Uyên: “Người trong cuộc thường mù mờ.”

Lạc Ninh hé môi định nói rồi lại thôi, im lặng một lúc mới nói:

“Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng anh có thể chuẩn bị sẵn một khoản tiền, đến lúc em thật sự muốn mở tiệm châm cứu thì dùng ngay được.”

 

Lục Thừa Uyên đặt dao xuống, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Ánh mắt anh đầy cưng chiều: “Bà xã Lục, tiền của chồng em chính là tiền của em, anh kiếm được đều cho em hết, không lấy một đồng.”

Lạc Ninh chớp hàng mi dài: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện – tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”

Lục Thừa Uyên: “Hửm?”

Lạc Ninh: “Anh là Nhị thiếu gia của Tập đoàn Đức Khang cơ mà. Theo lẽ thường, anh nên cưới một thiên kim tiểu thư như anh cả, mới xứng với thân phận của mình. Cho nên… thật ra em hiểu được nỗi khó chịu trong lòng mẹ anh.”

 

“Từ góc nhìn của bà, anh cưới một người bình thường như em, đúng là không có gì đáng tự hào.”

Lục Thừa Uyên khóe môi thoáng nét cười cảnh giác.

“Em đang đào hố cho anh à? Nhưng anh sẽ không rơi vào bẫy đâu. Anh không quan tâm người khác nghĩ sao.”

“Anh chỉ biết, em là người anh muốn sống cùng cả đời.”

Ánh mắt Lạc Ninh sáng lên, cô bất ngờ đẩy anh ra: “Đồ dẻo miệng, mau nấu cơm đi, khách còn đang đợi kìa.”

“Được thôi.” Lục Thừa Uyên đặt phần thịt bò đã cắt sang một bên, tiếp tục chuẩn bị món tiếp theo.

Vừa bận rộn, anh vừa nói:

“Anh với anh cả suy nghĩ không giống nhau, vì mục tiêu sống của hai người hoàn toàn khác biệt. Anh với anh ấy không đi chung một con đường, nên chẳng thể nói chuyện hợp nhau.”

“Em có thể hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh ấy, mẹ anh cũng vậy. Không cần vì nể mặt anh mà phải cố gắng làm hài lòng họ.”

“Chỉ cần bốn chữ: Kính nhi viễn chi (tôn trọng từ xa).”

Lạc Ninh nhẹ giọng đáp: “Vâng, em biết rồi.”

Hai người bận rộn hơn một tiếng, làm xong một bàn đầy đồ ăn.

Ngụy sư phụ ăn rất vui vẻ, không ngớt lời khen tay nghề của Lục Thừa Uyên.

Bà cụ cũng rất vui, nói từ khi dọn về vùng ngoại ô, chẳng có khách nào đến chơi, bảo Ngụy sư phụ sau này nhớ thường xuyên ghé chơi.

Ngụy sư phụ vừa ăn vừa gật đầu đồng ý.

Bữa cơm kéo dài một tiếng đồng hồ.

Sau bữa ăn, ông Ngưu và Lý Hương Cúc tranh nhau dọn dẹp bát đũa, bảo Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh nhanh chóng đưa Ngụy sư phụ về khách sạn nghỉ ngơi.

Lục Thừa Uyên sợ Ngụy sư phụ mệt nên cũng không tranh dọn dẹp nữa.

Anh và Lạc Ninh đưa Ngụy sư phụ đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng, hẹn tám giờ sáng hôm sau đến đón.

Tạm biệt Ngụy sư phụ xong, Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh lái xe khoảng mười phút thì về đến nhà.

Lạc Ninh đã mệt rã rời, cùng Lục Thừa Uyên tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, cô lật xem hai quyển sách mà Ngụy sư phụ đưa.

Trong lúc cô đang đọc, Lục Thừa Uyên cầm điện thoại mở một cuộc họp nhóm nhỏ với các đồng nghiệp trong tổ, sắp xếp công việc cho ngày mai.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc với kiến thức lý luận y học cổ truyền, nhưng Lạc Ninh lại thấy những cuốn sách này khá thú vị.

Đợi Lục Thừa Uyên họp xong, cô đóng sách lại, nói: “Hay là em thử xem sao?”

Lục Thừa Uyên quay sang nhìn cô: “Hửm?”

Lạc Ninh nói: “Ý em là chuyện học châm cứu với Ngụy sư phụ ấy. Lúc đầu em cũng không quá hứng thú, nhưng lúc nấu cơm nghe anh nói chuyện mở tiệm châm cứu, em thấy ý tưởng đó cũng hay.”

“Cho nên em muốn hỏi anh một câu – nếu em thật sự muốn mở tiệm châm cứu, anh có thật sự ủng hộ em không?”

Phải nói rõ trước, để lỡ sau này anh đổi ý không chịu bỏ tiền thì biết đường mà nói lại.

Lục Thừa Uyên chăm chú nhìn cô, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

“Bất kể em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ. Chỉ cần đó là điều em muốn thử, thì cứ làm. Dù có không thành công cũng chẳng sao.”

“Đời người ngắn ngủi, thử làm những việc khác nhau, sống theo những cách khác nhau, đều là trải nghiệm tốt.”

Anh không muốn Lạc Ninh phải có áp lực tâm lý gì cả.

Lạc Ninh khẽ gật đầu: “Vậy được, em sẽ theo học Ngụy sư phụ một thời gian xem sao, nếu thấy không phù hợp thì dừng lại.”

Lục Thừa Uyên: “Được, ngày mai nói rõ với Ngụy sư phụ là được rồi. Chân em còn đau không? Có cần anh massage cho không?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Không đau nữa rồi, thật thần kỳ. Nếu không nhờ Ngụy sư phụ châm cứu, chắc tối nay em đau không ngủ nổi.”

Bình Luận (0)
Comment