Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 216

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diêu Thanh Chi bước nhanh về phía ga tàu điện ngầm.

Cô đột nhiên nhận ra gần đây mình có chút thay đổi — chẳng hạn như bắt đầu để ý đến ngoại hình.

Ví dụ nữa là… cô bắt đầu nói nhiều hơn.

Và hơn hết, trong lòng cô luôn có một cảm giác khao khát được “tình cờ” gặp Tần Lãng trên đường.

Bữa ăn khuya vừa rồi, khi ngồi cạnh anh, có một khoảnh khắc cô bỗng nhận ra…

Cô đã yêu Tần Lãng.

Một phản ứng hóa học vi diệu âm thầm nảy sinh.

Nhưng cảm giác ấy lại khiến cô khổ sở và lo sợ.

Bởi vì cô tự ti, cho rằng mình không xứng đáng có được tình yêu, càng không xứng với một người như Tần Lãng – một công tử nhà giàu.

Cô là bác sĩ sản phụ khoa, từng chứng kiến không ít bệnh nhân sau khi kết hôn bị gia đình chồng coi thường, đánh mất chính mình trong hôn nhân.

Cô nghĩ, thà cô đơn suốt đời còn hơn là đau khổ trong “thành trì” hôn nhân.

“Chỉ là phản ứng hóa học thôi mà, không sao đâu.” – Diêu Thanh Chi tự nhủ.

“Qua một thời gian sẽ ổn thôi, thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, chỉ cần chờ hoóc-môn trong người lắng xuống là được.”

Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cô.

Diêu Thanh Chi buộc phải dừng bước.

Cô quay đầu lại.

Tần Lãng thở hổn hển: “Sao em đi nhanh thế, anh phải chạy suốt một đoạn mới đuổi kịp.”

Diêu Thanh Chi má đỏ bừng: “Anh đuổi theo tôi làm gì?”

Tần Lãng buông tay: “Trễ thế này rồi, em là con gái, đi về một mình không an toàn. Anh đưa em về nhé, nhà em ở đâu?”

Diêu Thanh Chi từ chối: “Không cần đâu, anh không tiện đường. Với lại tàu điện ngầm rất an toàn.”

Tần Lãng: “Làm sao em biết anh không tiện đường? Em biết anh định đi đâu à?”

Diêu Thanh Chi: “Tôi nói không tiện là không tiện. Nhà anh chắc chắn ở nơi tốt đẹp, còn tôi sống ở khu ổ chuột.”

Nói rồi, cô cụp mắt xuống đầy mặc cảm, định quay đi.

Tần Lãng kéo tay cô lại: “Thanh Chi, tại sao em phải như vậy? Chẳng lẽ đến làm bạn cũng không được sao?”

Diêu Thanh Chi ngước mắt lên: “Anh vừa gọi tôi là gì?”

Tần Lãng: “Thanh Chi…”

Diêu Thanh Chi vung tay hất ra: “Đừng gọi tôi như vậy. Tôi đã nói rồi, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi uống say thôi.”

Tần Lãng: “Được, coi như hôm đó là ngoài ý muốn. Vậy thì từ hôm nay, anh chính thức theo đuổi em, được chứ?”

Diêu Thanh Chi mở to mắt nhìn anh: “Bác sĩ Tần, anh biết mình đang nói gì không? Tại sao lại theo đuổi tôi?”

Tần Lãng: “…”

Diêu Thanh Chi: “Làm ơn đừng đùa kiểu này nữa. Bác sĩ Tần, trong bệnh viện có biết bao bác sĩ nữ xinh đẹp, điều kiện tốt, nếu anh muốn theo đuổi ai đó, có thể đi tìm họ.”

Lời cô khiến lòng Tần Lãng đau nhói.

“Em nhất định phải nói những lời làm tổn thương người khác như vậy sao? Em có thể từ chối anh, nhưng đừng đẩy anh về phía người khác.”

Diêu Thanh Chi sững người, lặng lẽ nhìn anh.

Tần Lãng: “Nếu em không muốn ngồi xe anh, vậy anh sẽ cùng em đi tàu điện ngầm. Dù thế nào, anh cũng không thể để một cô gái xinh đẹp như em đi về một mình vào giờ này.”

Diêu Thanh Chi sững sờ: “Anh nghiêm túc đấy à?”

Tần Lãng: “Nhìn bộ dạng anh thế này giống đang đùa lắm sao? Đi thôi, không đi thì trễ là chuyến cuối mất.”

Nhìn Tần Lãng sải bước đi về phía ga tàu, đầu óc Diêu Thanh Chi rối tung lên.

Lòng cũng rối bời.

Cô do dự một lát, rồi cũng bước theo.

Trong lòng nghĩ: “Vậy thì cứ để anh ấy đưa về một lần đi, xem anh ấy có thể kiên trì đến bao lâu.”

Tần Lãng thấy cô theo sau, khóe miệng không kìm được cong lên.

Hai người một trước một sau bước vào ga tàu.

Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Diêu Thanh Chi lấy thẻ từ trong túi ra, quẹt qua máy.

Tần Lãng lại bị chặn ở ngoài.

Diêu Thanh Chi cau mày nhìn anh: “Anh chưa từng đi tàu điện ngầm à?”

Tần Lãng: “Rõ ràng vậy sao?”

Diêu Thanh Chi thở dài: “Thôi được rồi, Tần thiếu gia, mời anh quay về lái siêu xe về nhà đi. Tôi tự về được.”

 

Tần Lãng không cam lòng, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?

Đúng lúc đó, một thanh niên đi tới, đang chuẩn bị quẹt thẻ thì bị anh cản lại.

“Anh bạn, thẻ của cậu bán cho tôi được không? Một trăm đồng đủ không? Hay hai trăm? Ba trăm?”

Thanh niên kia không chút do dự, đưa thẻ ra: “Một trăm, giao dịch luôn.”

Tần Lãng vội móc ví trong túi quần ra.

Diêu Thanh Chi thấy anh nghiêm túc như vậy, vội hét lên: “Tần Lãng, anh điên rồi à? Qua bên kia mua vé chỉ có năm đồng thôi!”

Cậu thanh niên kia nghe thấy, liền nói: “Là anh ta tự nguyện, tôi không ép đâu.”

Diêu Thanh Chi trợn mắt, nghiêm giọng: “Cậu đi không? Không đi tôi báo cảnh sát nói cậu lừa đảo đấy!”

Cậu ta đành ngượng ngùng rời đi, trong lòng tiếc hùi hụi vì bỏ lỡ trăm bạc.

Tần Lãng cầm ví ngẩn ra, nói với Diêu Thanh Chi: “Vậy em chờ anh ở đây nhé, anh đi mua vé, đừng bỏ đi đấy.”

Diêu Thanh Chi: “Nhanh lên, cho anh một phút.”

Tần Lãng cười rạng rỡ, chạy đi mua vé.

Lúc quay lại, thấy cô vẫn đứng đợi tại chỗ, tâm trạng anh bỗng trở nên vô cùng tốt.

Tần Lãng: “Đi thôi, em dẫn đường.”

Diêu Thanh Chi liếc anh một cái, đi trước về phía sân ga.

Dọc đường lại bắt gặp cậu thanh niên lúc nãy.

Cậu ta thấy hai người đi qua, liền cười với Tần Lãng: “Anh lần đầu đi tàu điện ngầm à?”

Tần Lãng: “Cậu nhìn ra à?”

Thanh niên: “Nhìn cách anh ăn mặc là biết ngay, chắc là con nhà giàu đúng không? Chiếc đồng hồ tay trái của anh ít nhất cũng hai mươi vạn chứ?”

Tần Lãng nhướng mày: “Sai rồi, hai trăm thôi, mua ở vỉa hè.”

Cậu thanh niên kia cười cười, liếc nhìn Diêu Thanh Chi một cái, rồi hỏi: “Anh đang theo đuổi bạn gái à?”

Tần Lãng: “Cậu nhóc này được đấy, không đi làm cảnh sát thì phí.”

Cậu thanh niên càng thêm đắc ý: “Anh trai có con mắt tinh tường ghê. Em đúng là từng định thi vào trường cảnh sát, tiếc là thi trượt. Bạn gái anh đẹp thật, nhìn hai người rất xứng đôi, chỉ là… tính khí hình như hơi khó chịu một chút?”

Tần Lãng nháy mắt với cậu ta, giơ tay làm động tác “suỵt”.

Cậu thanh niên đưa tay bịt miệng cười khúc khích.

Diêu Thanh Chi bĩu môi, trừng mắt nhìn Tần Lãng: “Tôi là người sống chứ không phải người chết đâu nhé.”

Tần Lãng nghiêng đầu nhìn cô: “Người ta đang khen em xinh đấy.”

Diêu Thanh Chi tức đến bật cười.

Tàu điện ngầm vào ga.

Tần Lãng thấy đoàn tàu đang lao tới, theo bản năng vươn tay kéo Diêu Thanh Chi vào lòng: “Cẩn thận.”

Anh sợ cô bị hút vào gần tàu.

Diêu Thanh Chi sững người.

Qua lớp áo vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh — âm ấm, dễ chịu.

Chờ tàu dừng hẳn, Diêu Thanh Chi lập tức đẩy Tần Lãng ra, giữ khoảng cách. Vừa khi cửa mở, cô liền lao vào toa.

 

Tần Lãng mím môi cười, cũng bước vào và ngồi xuống bên cạnh cô, mắt đầy hứng thú nhìn quanh toa tàu: “Thú vị thật.”

Cậu thanh niên ngồi bên cạnh bật cười: “Anh thật sự là lần đầu đi tàu điện ngầm à?”

Câu nói to đến mức cả toa đều nghe thấy.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tần Lãng.

Diêu Thanh Chi nóng bừng cả mặt.

Cậu thanh niên nhanh miệng nói: “Nhìn gì mà nhìn, anh tôi là con nhà giàu, đi đâu cũng lái siêu xe, nên không cần chen chúc tàu điện ngầm.”

Tần Lãng thật sự dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Cậu em, cảm ơn nhé.”

Cậu ta cười hì hì: “Không có gì, đại ca, sau này có cơ hội phát tài nhớ kéo em theo với.”

Tần Lãng khẽ ho một tiếng: “Thực ra anh là bác sĩ tâm lý của Bệnh viện Đức Khang, nếu cậu có vấn đề gì về tâm lý, cứ đến tìm anh.”

Cậu thanh niên: “…”

Bình Luận (0)
Comment