Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 224

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Diêu Thanh Chi cúp máy, Tần Lãng than vãn:

“Em sao lại nói anh tệ như vậy chứ?”

Diêu Thanh Chi:

“Chứ không lẽ bảo với họ là em gả cho một người đàn ông tốt, giàu có? Anh đoán xem ba em có chạy về ngay không?”

Tần Lãng há miệng rồi gật gù:

“Đúng! Sau này nói với người nhà em là cuộc hôn nhân của em cực kỳ bi thảm, bị chồng bạo hành, bị nhà chồng bắt nạt, để ba em cảm thấy tội lỗi cả đời!”

Diêu Thanh Chi xoay người ngồi xuống, vừa mở túi giữ nhiệt Tần Lãng mang đến, vừa nói:

“Anh dàn dựng một vở kịch công phu như thế trước mặt ba em, thì tất nhiên em phải phối hợp rồi. Cái này là gì vậy?”

Tần Lãng cười tít mắt:

“Được, vậy mình cùng diễn, cũng vui mà. Đây là bữa sáng mẹ anh chuẩn bị cho em đó, anh cũng không rõ có gì trong đó nữa, sáng nay anh chỉ uống cà phê thôi.”

Diêu Thanh Chi mở nắp, bên trong là cháo sườn nấm hương, bánh bao, hai quả trứng rán và dưa chua.

Tần Lãng nói:

“Mẹ anh không biết khẩu vị của em nên làm đại. Bà với ba anh sáng nào cũng ăn vậy đó. Mẹ nói khi em chuyển về nhà thì cứ bảo thích ăn gì, bà sẽ nhờ người giúp việc chuẩn bị.”

Diêu Thanh Chi gắp một chiếc bánh bao, nếm thử rồi gật đầu:

“Ngon đấy, em cũng thích ăn mấy món như này, tốt cho sức khỏe.”

Tần Lãng kéo ghế ngồi cạnh, nhìn cô ăn sáng.

Ngoài hành lang, thỉnh thoảng lại có mấy cô y tá đi ngang nhìn trộm.

Tần Lãng không bận tâm chút nào.

Còn mặt Diêu Thanh Chi thì đỏ bừng.

Cô không nhịn được, đuổi khéo:

“Anh về văn phòng mình đi, đừng ngồi đây nữa.”

Tần Lãng nắm lấy tay cô:

“Đợi em ăn xong anh mới đi, anh sợ con trai anh bị đói.”

Diêu Thanh Chi chu môi giả vờ giận:

“Nếu là con gái thì sao? Anh không thương nữa à?”

Tần Lãng:

“Là con gái thì càng tốt chứ sao! Nhà anh ba đời toàn sinh con trai – ông nội, ba anh, rồi tới anh. Nếu em sinh con gái, thì sẽ là bảo bối đầu tiên trong nhà đó. Mẹ anh còn mong có con gái lắm mà.”

Diêu Thanh Chi nửa tin nửa ngờ:

“Anh đừng lừa em. Giờ anh nói gì em cũng không tin nữa đâu.”

Tần Lãng:

“Anh thề, sau này anh không bao giờ lừa em nữa. Nếu anh lừa, ra đường bị xe đâm chết.”

Diêu Thanh Chi:

“Xì, sáng sớm nói gì mà xui xẻo thế! Anh chết rồi em với con biết sống sao?”

Tần Lãng cười cười:

“Thôi được rồi, không nói nữa. Em ăn nhanh đi, tối anh về cùng em dọn đồ nhé?”

Diêu Thanh Chi cúi đầu suy nghĩ. Chuyển đi cũng tốt, với tình trạng hiện tại, cô thật sự không nên chen chúc tàu điện mỗi ngày.

Diêu Thanh Chi:

“Anh chắc chắn là mai đi đăng ký kết hôn chứ? Em phải xin Trưởng khoa đổi ca.”

Tần Lãng:

“Chắc chắn luôn. Sáng nay mẹ anh còn giục anh đưa em đi đăng ký càng sớm càng tốt nữa kìa.”

Diêu Thanh Chi:

“Biết rồi, lát nữa em nói với Trưởng khoa.”

Tin Diêu Thanh Chi sắp kết hôn với Tần Lãng nhanh chóng lan truyền trong khoa cấp cứu.

Tiểu Cầm chạy đến chỗ Lạc Ninh và Diệp Tử tám chuyện:

“Chị Ninh, chị Tử! Em vừa nghe được tin động trời từ mấy y tá khoa sản – bác sĩ Diêu có bầu rồi! Ba của đứa bé chính là bác sĩ Tần!”

“Hóa ra hai người họ đã yêu nhau từ lâu, có bầu là chuyện có kế hoạch chứ không phải ngoài ý muốn. Với cả, hai người đang bàn sáng mai đi đăng ký kết hôn đó!”

“Bác sĩ Tần còn nói đăng ký xong sẽ mang kẹo cưới về phát.”

Lạc Ninh và Diệp Tử liếc nhìn nhau, cả hai giả vờ ngạc nhiên:

Lạc Ninh:

“Thật à? Bất ngờ ghê.”

Diệp Tử:

“Ừ, sao họ lại thành đôi nhỉ?”

Tiểu Cầm:

“Chứ sao nữa! Hai chị có biết bao nhiêu y tá trong viện khóc ngất trong nhà vệ sinh không? Bác sĩ Tần là phú nhị đại đấy, cưới anh ấy chẳng khác gì bước chân vào nửa cái nhà giàu.”

Diệp Tử đính chính:

 

“Nhà bác sĩ Tần cũng chưa hẳn là hào môn, nhưng đúng là rất khá.”

Tiểu Cầm:

“Chị Tử ơi, với tụi em thường dân, chỉ cần có tiền là gọi là hào môn rồi. Y tá bên khoa sản còn nói bác sĩ Diêu đúng kiểu ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’.”

Lạc Ninh không thích cách nói đó:

“Bác sĩ Diêu vốn dĩ đã rất xuất sắc, lại xinh đẹp nữa. Bác sĩ Tần nhìn người rất chuẩn.”

Diệp Tử cũng gật đầu:

“Đúng đó, hai người họ rất xứng đôi. Mấy y tá bên kia là đang ghen tị thôi.”

Tiểu Cầm mím môi cười:

“Hai chị nói đúng, đúng là họ ghen. Thậm chí ngay cả em cũng thấy ghen tị nữa.”

Lạc Ninh vỗ nhẹ lưng Tiểu Cầm:

“Đừng ghen, em cũng sẽ gặp được chàng trai như ý thôi.”

Diệp Tử cũng vỗ theo:

“Chính xác, bạch mã hoàng tử của em đang trên đường đến rồi, kiên nhẫn chờ nha.”

 

Vừa bước ra cửa, cô đã thấy Tề Gia Hằng đi tới, vừa đi vừa chào:

“Bác sĩ Lạc, có tiện nói chuyện vài câu không?”

Lạc Ninh dừng lại, tò mò nhìn anh:

“Bác sĩ Tề có chuyện gì vậy?”

Tề Gia Hằng liếc vào trong khoa cấp cứu, rồi nói:

“Chúng ta ra chỗ yên tĩnh chút nhé.”

Lạc Ninh do dự một lát rồi đi theo bước chân của Tề Gia Hằng.

Anh dẫn cô ra khỏi toà nhà cấp cứu, đến một góc sân vắng người rồi dừng lại.

Lạc Ninh cũng dừng lại sau lưng anh.

Tề Gia Hằng quay lại, nhìn cô:

“Bác sĩ Lạc, tôi muốn hỏi tình trạng châm cứu mấy hôm nay của bệnh nhân bên tôi.”

Lạc Ninh cau mày:

“Ý bác sĩ Tề là sao?”

Tề Gia Hằng:

“Bác sĩ Lạc đừng hiểu lầm. Thực ra tôi muốn hỏi thẳng sư phụ Ngụy, nhưng lại sợ ông ấy không vui. Cô là học trò của ông, ngày nào cũng theo dõi việc châm cứu, không biết ông ấy có nói gì với cô không?”

Lạc Ninh lắc đầu:

“Không có, sư phụ chỉ dạy tôi một số kiến thức cơ bản về kỹ thuật châm cứu, không đề cập đến chuyện khác.”

Lông mày của Tề Gia Hằng càng nhíu chặt hơn.

“Bác sĩ Lạc, sư phụ Ngụy đã tiến hành bốn lần châm cứu cho bệnh nhân rồi. Tôi không giấu cô, tôi đã thỏa thuận với chồng cô – Đội trưởng Lục – là chỉ cho sư phụ Ngụy bảy ngày để thử nghiệm.”

“Nếu trong vòng bảy ngày bệnh nhân không tỉnh lại, thì sẽ dừng phương pháp châm cứu, tôi sẽ sử dụng phác đồ điều trị của Giáo sư William.”

Lạc Ninh nhìn Tề Gia Hằng không chớp mắt:

“Bác sĩ Tề, tôi có một điều thắc mắc.”

Tề Gia Hằng:

“Xin mời cô nói.”

Lạc Ninh:

“Hôm đó, vì sao Giáo sư William lại bảo tôi đưa ra phương án điều trị? Tôi cũng chỉ là vô tình nhắc đến chuyện có thể thử châm cứu, vậy mà mọi người lại thực sự đồng ý.”

“Chúng tôi đã mời sư phụ Ngụy đến, vậy mà các anh lại có ý kiến, chẳng phải rất mâu thuẫn sao? Nếu đã không tán thành châm cứu, tại sao từ đầu không phủ quyết đề xuất của tôi?”

Tề Gia Hằng khựng lại, không biết nói gì.

Lạc Ninh thở ra một hơi, giọng vẫn mềm mỏng nhưng đầy ý tứ:

“Tất nhiên, có thể lúc đó Giáo sư William vừa mới đến Bắc Lĩnh, chưa nghĩ ra phương án điều trị thích hợp, điều đó tôi có thể hiểu.”

“Nhưng nếu mọi người đã đồng ý với hướng điều trị châm cứu, thì cũng nên toàn tâm toàn ý ủng hộ, đúng không? Chứ không phải vừa tỏ vẻ ủng hộ, vừa ngấm ngầm nghi ngờ năng lực của sư phụ tôi. Anh không cảm thấy như vậy là thiếu thẳng thắn sao?”

Lạc Ninh đã cố diễn đạt một cách khéo léo nhất có thể.

Tề Gia Hằng vẫn nghe ra sự bất mãn trong lời cô.

Thực ra, bản thân anh cũng không hiểu tại sao Giáo sư William lại để Lạc Ninh đưa ra phương án điều trị, hơn nữa còn thật sự chấp thuận theo.

Điều này hoàn toàn không giống với phong cách làm việc thường ngày của Giáo sư.

Nhưng anh cũng không dám nghi ngờ thầy của mình.

Những ngày qua, Giáo sư William bận rộn chuẩn bị cho các buổi hội thảo, mỗi ngày chỉ hỏi thăm đôi câu.

Ông nói, đợi sư phụ Ngụy hoàn tất liệu trình châm cứu thì sẽ tiếp nhận điều trị sau.

Bình Luận (0)
Comment