Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 230

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bây giờ mấy cuộc gọi lừa đảo ngày càng lộng hành, toàn là số quốc tế.” – Lạc Ninh vừa nói vừa thành thạo bấm tắt cuộc gọi.

“Đúng đó.” – Diệp Tử gật đầu phụ họa – “Giờ mình chẳng bao giờ nghe số lạ, nhất là mấy cuộc từ nước ngoài.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Lạc Ninh lại vang lên.

Cô liếc mắt nhìn màn hình: “Lại là số đó. Tên lừa đảo này cũng kiên trì ghê.”

Diệp Tử nháy mắt với cô: “Nghe đi, để mình chơi đùa một chút với hắn.”

Lạc Ninh liếc cô bạn một cái rồi trượt màn hình nghe máy, bật loa ngoài.

Diệp Tử giả vờ tức giận hét lên: “A lô, ai vậy?”

Đầu dây bên kia dường như hơi bất ngờ, im lặng vài giây rồi mới mở lời:

“Xin hỏi… đây có phải là số của Lạc Ninh không?”

Diệp Tử đáp ngay: “Phải đó, tôi là Lạc Ninh, anh là ai? Gọi tôi có chuyện gì? Nhưng trước hết có thể cho tôi mượn chút tiền không? Nếu được thì nói tiếp, không thì thôi khỏi nói chuyện luôn.”

Lạc Ninh yên lặng ăn bánh chẻo, vừa ăn vừa nhìn Diệp Tử chơi đùa.

Đối phương im lặng thêm vài giây, rồi nói: “Lạc Ninh, mẹ đây.”

Lạc Ninh ngây người. Một giây sau, chiếc đũa trong tay cô rơi xuống bàn.

Diệp Tử cũng lập tức nghiêm túc, nhìn sang Lạc Ninh, rồi trả lời người bên kia.

Diệp Tử: “Bà nói bà là mẹ tôi, vậy có bằng chứng gì chứng minh bà là mẹ tôi?”

Lạc Ninh nhìn Diệp Tử với ánh mắt biết ơn.

Vừa rồi cô thật sự hoảng loạn, hoàn toàn không phản ứng kịp, thậm chí còn không nghĩ đến khả năng đối phương là giả mạo.

Chủ yếu là vì, hình ảnh người mẹ chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.

Giờ đột nhiên có người tự xưng là mẹ gọi đến, cô mới bối rối đến mức mất kiểm soát.

May mà có Diệp Tử bên cạnh.

Người phụ nữ tự nhận là mẹ của Lạc Ninh im lặng giây lát rồi trả lời:

“Mẹ tên là Lâm Uyển Nhu, từng là giáo viên múa. Ba con là Lạc Bắc Lâm, trước kia là bác sĩ ở Bệnh viện thành phố Bắc Lĩnh, vì tai nạn mà qua đời. Con được bà nội nuôi lớn.”

“Con còn một người chú là Lạc Bắc Dương, thím con là Ngô Lệ Mai – tính tình hung dữ. Mẹ ly hôn với ba con khi con ba tuổi rồi tái hôn, sau đó theo chồng sang nước ngoài định cư.”

“Đây là số điện thoại ở nước ngoài của mẹ, con có thể lưu lại, sau này mình giữ liên lạc nhiều hơn.”

Diệp Tử nghe xong thì sững người. Cô cảm thấy những điều đối phương nói không giống lời bịa, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Lạc Ninh cắn răng, cầm lấy điện thoại hỏi: “Nếu bà đã chọn bỏ rơi tôi năm đó, thì giờ còn xuất hiện làm gì? Muốn đến phá rối à?”

Lâm Uyển Nhu khựng lại: “Con là Lạc Ninh thật sao? Vậy vừa rồi…”

Lạc Ninh: “Đúng, tôi mới là Lạc Ninh. Vừa rồi là bạn thân của tôi. Nói đi, bà tìm tôi có chuyện gì? Đừng bảo là muốn hàn huyên, ha… bà nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Lâm Uyển Nhu: “Ninh Ninh, mẹ biết năm xưa mẹ có lỗi với con. Thật ra khi ly hôn, mẹ rất muốn mang con đi, nhưng ba con không đồng ý, lại thêm việc xuất ngoại khi đó rất rắc rối…”

Lạc Ninh: “Bà gọi chỉ để nói vậy?”

Lâm Uyển Nhu: “Không phải, hôm nay mẹ gọi là muốn hỏi con có muốn sang nước ngoài không. Nếu con muốn định cư, mẹ có thể nhờ chú – chồng hiện tại của mẹ – giúp con làm thủ tục.”

Lạc Ninh: “Bà tưởng tôi sẽ cảm ơn các người chắc?”

Lâm Uyển Nhu: “……”

Lạc Ninh cười lạnh: “Bà đã biến mất suốt hơn hai mươi năm, giờ đột nhiên nhảy ra nói muốn giúp tôi di dân? Không phải muốn bán tôi cho ông chủ nào đó, hay cho đám buôn m* t** chứ?”

Lâm Uyển Nhu: “Ninh Ninh, người đó là người rất tốt, là người thừa kế của một tập đoàn gia tộc.”

Lạc Ninh cười nhạt: “Ha, quả nhiên là muốn bán tôi. Bà không có con nữa sao? Hay không sinh được con gái, nên giờ mới nhớ đến tôi?”

“Tiếc là, bà đến muộn rồi. Tôi đã kết hôn từ ba năm trước, bà nên cập nhật tin tức trong nước sớm hơn. Còn về bà thím hung dữ kia, bà ta đã chết rồi.”

“Từ nay đừng gọi cho tôi nữa. Biến khỏi cuộc đời tôi đi!”

 

 

Cô định chặn số của Lâm Uyển Nhu, nhưng tay run quá, không thao tác nổi.

Đành nói với Diệp Tử: “Chặn số giúp mình.”

“Được.” – Diệp Tử cầm lấy điện thoại, giúp cô chặn số.

Cô đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay Lạc Ninh: “Hít thở sâu nào, bình tĩnh lại, không đáng để tức giận vì người như vậy.”

Lạc Ninh hận người phụ nữ tự nhận là mẹ kia đến tột cùng.

Cô nói: “Cậu cũng nghe rồi đấy, bà ta định gả mình cho một tên thừa kế gì đó. Mình đoán, chắc chắn là chồng bà ta đang gặp vấn đề làm ăn, định bán con để cứu chồng.”

“Nếu không, bà ta sẽ chẳng có lòng tốt đến vậy.”

Diệp Tử gật đầu mạnh mẽ: “Nếu một ngày bà ta biết ông xã cậu là nhị thiếu của Tập đoàn Đức Khang, chắc chắn sẽ hối hận vì đã bỏ rơi cậu. Biết đâu còn quay về quỳ xuống nịnh nọt.”

Lạc Ninh sững người, “Không thể để bà ta biết thân phận của chồng mình.”

Diệp Tử: “Đúng! May mà người biết chuyện không nhiều. Cậu mau gọi cho bà nội đi, lỡ bà ta liên hệ với bà, rồi bà lỡ miệng nói ra thì không hay đâu.”

Lạc Ninh nghe xong, bảo Diệp Tử tìm số điện thoại của bà nội và bấm máy giúp.

Lý Hương Cúc nhanh chóng nghe máy: “Ninh Ninh à, sao hôm nay lại gọi cho bà? Hôm nay cháu nghỉ hả?”

Nghe thấy giọng bà, cổ họng Lạc Ninh nghẹn lại: “Bà ơi…”

Ngay sau đó, nước mắt cô tuôn rơi như đứt chuỗi.

Lý Hương Cúc lo lắng hỏi từ đầu dây bên kia: “Ninh Ninh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Cháu với Thừa Uyên cãi nhau à?”

Diệp Tử đành phải lên tiếng giải thích:

“Bà ơi, cháu là Diệp Tử, không phải chuyện của vợ chồng họ đâu ạ, là mẹ ruột của Lạc Ninh gọi điện tới.”

Lý Hương Cúc vô cùng kinh ngạc:

“Mẹ của Lạc Ninh? Cháu nói là Lâm Uyển Nhu sao? Cô ta gọi điện cho Ninh Ninh à? Cô ta nói gì?”

Diệp Tử kể lại lời của Lâm Uyển Nhu khi nãy cho bà cụ nghe một lượt.

Lý Hương Cúc cũng tức giận không kém:

“Cái đồ đàn bà không biết xấu hổ kia! Lúc trước ngoại tình trong hôn nhân, bỏ con gái lại rồi chạy theo đàn ông ra nước ngoài, bây giờ còn muốn bán con gái mình đi nữa! Diệp Tử, cháu gửi số điện thoại của cô ta cho bà.”

Diệp Tử: “Bà ơi, đó là số nước ngoài ạ.”

Lạc Ninh vội nói:

“Bà ơi, cháu đã mắng bà ta một trận rồi, cũng bảo bà ta đừng bao giờ liên lạc lại nữa. Bà đừng gọi cho bà ta, chuyện càng ít rắc rối càng tốt. Cháu chỉ muốn dặn bà một câu: nếu bà ta có gọi cho bà, bà tuyệt đối đừng để bà ta biết thân phận của Thừa Uyên. Cháu sợ bà ta sẽ nhắm vào tiền của anh ấy.”

Lý Hương Cúc:

“Được rồi, bà biết rồi, cháu yên tâm. Bà không nói với ai đâu. Mấy người trong khu này hỏi, bà còn chẳng hé răng nửa lời. Bà sẽ không để lộ chuyện bên nhà Thừa Uyên đâu.”

Lạc Ninh tin rằng bà mình không phải người hay chuyện.

Lý Hương Cúc dịu giọng dỗ dành:

“Được rồi, đừng khóc nữa. Coi như không có người mẹ này, không đáng để cháu buồn đâu. Thừa Uyên không có ở nhà à? Cháu có kể với nó chuyện này chưa? Nhưng chắc mẹ cháu cũng không dám gọi cho nó đâu.”

Lạc Ninh:

“Anh ấy có nhiệm vụ quan trọng tối nay, phải tăng ca. Bà đừng gọi cho anh ấy nhé, đừng làm phiền anh ấy.”

Lý Hương Cúc:

“Được rồi, bà không làm phiền đâu. Cháu muốn nói với nó hay không thì tùy cháu, bà không xen vào.”

Lạc Ninh: “Vâng, bà, cháu cúp máy trước nhé.”

Lý Hương Cúc:

“Được, nếu cái người đàn bà đó mà còn dám gọi đến nữa, cháu cứ bảo bà, cho bà số của cô ta, bà sẽ mắng cho một trận!”

Bình Luận (0)
Comment