Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 236

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Văn Bân nghẹn họng, một lúc sau mới lên tiếng:

“Thừa Uyên, cháu không hiểu hoàn cảnh lúc đó… Thật ra cha cháu mới là người thứ ba. Là chú tỏ tình với mẹ cháu trước, bọn chú đã quen nhau được một tuần rồi thì cha cháu mới tỏ tình.”

“Dù cháu có tin hay không, thì chú cũng chưa bao giờ có ý định hại cha cháu.”

Lục Thừa Uyên chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.

“Tôi đương nhiên không tin. Sở dĩ ông mạnh miệng như vậy, chỉ vì tôi chưa có chứng cứ mà thôi. Nhưng cả ông và tôi đều biết rõ — hai anh em Cao Đại Hải và Cao Hồng Lâm chính là do ông thuê.”

“Ông không nhận cũng chẳng sao, tôi có thừa thời gian chơi với ông. Vì ông đã xúi giục sát hại Cao Hồng Lâm, đó là sự thật. Tôi sẽ chuyển ông sang trại tạm giam.”

“Cao Đại Hải có một tên tay chân cũng đang ở đó. Tôi sẽ nhờ hắn… ‘chăm sóc’ ông cho tử tế.”

Lưu Văn Bân chau mày, nhìn chằm chằm Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên nghiến răng, giọng đầy căm phẫn:

“Đừng bao giờ xem thường quyết tâm báo thù của một đứa trẻ mất cha. Tôi nhất định sẽ đưa ông ra tòa, để ông phải trả giá cho những tội ác của mình.”

Một giờ sau.

Lục Thừa Uyên và Trì Húc áp giải Lưu Văn Bân đến trại tạm giam ở ngoại ô phía Đông.

Sau khi bàn giao cho Trưởng đồn Châu Triết, Lục Thừa Uyên đến gặp Hắc Bì.

Thấy Lục Thừa Uyên, Hắc Bì tỏ ra kích động, hỏi dồn:

“Cao Đại Hải và Cao Hồng Lâm chết thật rồi hả?”

Lục Thừa Uyên: “Ai nói với anh vậy?”

Việc hai anh em Cao tự sát vẫn đang được giữ kín, chưa hề công bố ra ngoài.

Hắc Bì: “Cậu quên tôi cũng ở đây à? Nghe mấy người trong trại bàn tán trong lúc ăn cơm. Nói là hai anh em họ tự sát. Nếu họ còn sống, sao không thấy xuất hiện?”

Lục Thừa Uyên: “Đúng vậy. Họ tự sát trong này. Cao Đại Hải chết rồi, Cao Hồng Lâm thì trở thành người thực vật.”

Hắc Bì bàng hoàng: “Sao họ lại tự sát?”

Lục Thừa Uyên dừng một chút, rồi kể lại toàn bộ sự thật — rằng cha anh bị hai anh em Cao bắt cóc và sát hại, cũng như chuyện Lưu Văn Bân dùng Đổng Hướng Dương để xúi giục họ tự sát.

Lục Thừa Uyên: “Kẻ tôi cần đã bắt về rồi, vừa giao cho Châu đồn trưởng. Sau này anh có thể tự mình hỏi hắn vì sao lại phản bội và ép anh em Cao tự sát.”

Hắc Bì sững người hồi lâu rồi mới lên tiếng:

“Cậu làm cảnh sát nằm vùng ba năm… chỉ để báo thù cho ba cậu?”

Lục Thừa Uyên: “Chứ anh nghĩ sao? Vì một vụ án cờ bạc mà tôi phải vào tận hang ổ à?”

Giây phút đó, Hắc Bì vô cùng khâm phục Lục Thừa Uyên.

Hắn cảm thấy bản thân đã không nhìn nhầm người.

Lục Thừa Uyên — đúng là đàn ông đích thực!

“Xin lỗi.” Hắn nói. “Trước đây tôi không nên mắng cậu như vậy. Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cái thằng họ Lưu kia tử tế. Không phải vì anh em họ Cao, mà là vì cậu.”

Lục Thừa Uyên nhướng mày nhìn Hắc Bì: “Anh thể hiện tốt, tối đa ba năm là ra, còn có thể phụng dưỡng mẹ mình.”

Hắc Bì: “Tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, tranh thủ ra sớm.”

Lục Thừa Uyên: “Chuyện tôi báo thù cho ba tôi, tạm thời giữ bí mật. Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.”

Hắc Bì: “Hiểu rồi, tôi sẽ giữ mồm giữ miệng.”

Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Lục Thừa Uyên và Trì Húc lái xe đến khách sạn nơi Hạ Thu Nguyệt đang ở.

Một tiếng sau họ đến nơi.

Hạ Thu Nguyệt dường như đã đoán trước sẽ có người đến tìm mình.

Bà đã trang điểm cẩn thận, che đi vết bầm tím trên mặt, chủ động mời Lục Thừa Uyên và Trì Húc vào phòng.

Lục Thừa Uyên ngồi xuống, nhìn mẹ rồi hỏi: “Anh cả nói với mẹ rồi đúng không? Về chuyện của Lưu Văn Bân.”

 

Lục Thừa Uyên: “Xúi giục giết người.”

Tim Hạ Thu Nguyệt chợt thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kinh ngạc: “Giết người? Giết ai cơ?”

 

Lục Thừa Uyên hỏi ngược: “Mẹ có từng nghe đến cái tên Cao Hồng Lâm không?”

Hạ Thu Nguyệt dối trá đáp: “Chưa từng nghe. Lưu Văn Bân giết anh ta làm gì?”

Lục Thừa Uyên không đáp, chỉ rót trà cho mình và Trì Húc.

Uống một ngụm rồi anh mới lên tiếng:

“Cao Hồng Lâm là một trong hai nghi phạm đã bắt cóc và giết ba con. Người còn lại là Cao Đại Hải — họ là hai anh em.”

“Chính vì muốn bắt được họ, con mới trở thành cảnh sát.”

Hạ Thu Nguyệt: “Cái gì? Họ là kẻ đã bắt cóc con và ba con? Con chắc chứ? Làm sao con tìm ra họ được?”

Lục Thừa Uyên nhướng mày: “Lẽ ra mẹ nên hỏi vì sao Lưu Văn Bân lại muốn giết Cao Hồng Lâm mới phải?”

Hạ Thu Nguyệt: “…Vì sao?”

Lục Thừa Uyên nhìn mẹ chằm chằm.

“Mặc dù hiện giờ con chưa có chứng cứ, nhưng con chắc chắn rằng, chính Lưu Văn Bân là người đã thuê anh em họ Cao bắt cóc và giết ba con.”

“Hôm nay con đến đây là muốn hỏi mẹ một câu — mẹ có tham gia vào chuyện đó không?”

Hạ Thu Nguyệt mím môi nhìn anh, một lúc sau bất chợt gào lên: “Con điên rồi sao? Mẹ làm sao có thể làm chuyện như vậy!”

Bà đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm:

“Lưu Văn Bân này… Khoan đã, con nói không có chứng cứ, vậy sao lại chắc chắn ông ta làm chuyện đó?”

“Lưu Văn Bân và ba con là bạn thân mà, sao ông ta lại giết bạn?”

Lục Thừa Uyên ngẩng đầu nhìn mẹ: “Chuyện đó con cũng muốn hỏi mẹ. Mẹ là người rõ nhất.”

Hạ Thu Nguyệt: “Mẹ? Liên quan gì đến mẹ chứ!”

“Chẳng lẽ con nghĩ hắn giết ba con là vì mẹ ư? Thật nực cười! Làm sao có thể!”

Lục Thừa Uyên: “Tại sao lại không thể? Con biết, mẹ đã ngoại tình với Lưu Văn Bân khi còn trong hôn nhân.”

Hạ Thu Nguyệt bị nghẹn, mặt lúc đỏ lúc tái.

Lục Thừa Uyên cười nhạt: “Mẹ biết mấy năm qua con đã phá bao nhiêu vụ án mạng chưa? Trong các vụ bạn đời gặp nạn, hung thủ có khả năng cao nhất thường chính là người ở bên cạnh nạn nhân – đặc biệt là trong mối quan hệ tay ba như của mẹ.”

“Lục Thừa Uyên, mẹ là mẹ của con đấy!” Hạ Thu Nguyệt giận dữ quát lên, sắc mặt sa sầm.

Lục Thừa Uyên nghiến chặt quai hàm, gằn giọng: “Nếu mẹ không phải là mẹ của con, giờ chắc đã cùng Lưu Văn Bân ngồi trong trại tạm giam rồi.”

Hạ Thu Nguyệt: “…”

Trì Húc cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, dì à, theo quy định, thật ra dì cũng phải theo chúng tôi về hợp tác điều tra. Hôm nay Thừa Uyên tới đây, là muốn cho dì một cơ hội để suy nghĩ lại, nếu dì thật sự biết điều gì đó…”

“Thì mong dì hãy đứng ra tố cáo Lưu Văn Bân. Ông ta đã thuê người bắt cóc Thừa Uyên và chú Lục, chú Lục thì bỏ mạng trong tay bọn bắt cóc, còn Thừa Uyên may mắn sống sót. Mối thù đó, dì có thể nuốt trôi sao?”

Hạ Thu Nguyệt nghe ra được — Trì Húc đang gián tiếp mắng bà.

Mắng bà vì đã qua lại với kẻ thù giết chồng.

Hạ Thu Nguyệt: “Lưu Văn Bân không phải loại người như vậy. Ông ấy đến một con kiến còn không nỡ giẫm chết, sao có thể giết người, lại còn là Triều Huy chứ?”

Khi nghe mẹ nhắc đến tên cha, Lục Thừa Uyên chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.

Giờ thì anh đã chắc chắn — mẹ mình là người biết chuyện.

Thậm chí, rất có thể là đồng phạm.

Một cảm giác ghê tởm trào lên trong lồng ngực, Lục Thừa Uyên vô thức siết chặt nắm tay, nghiến răng.

Anh đứng bật dậy, lạnh lùng nói:

“Con đã cho mẹ cơ hội. Nhưng nếu mẹ vẫn một mực bảo vệ Lưu Văn Bân, thì sau này đừng trách con không nể tình mẫu tử. Bây giờ con chưa có bằng chứng để bắt mẹ, nhưng một ngày nào đó, con sẽ có.”

“Nộp hộ chiếu ra đây. Trước khi vụ án được phá xong, mẹ không được rời khỏi Bắc Lĩnh.”

Hạ Thu Nguyệt trừng mắt nhìn con trai một lúc, sau đó xoay người vào phòng lấy hộ chiếu, rồi ném thẳng lên người Lục Thừa Uyên.

Bà giận dữ nói: “Cầm lấy! Điều khiến tôi hối hận nhất trong đời chính là năm xưa không phá thai! Làm cảnh sát thì giỏi giang lắm sao?”

“Đến cả mẹ ruột mà cũng định bắt, không sợ người đời chửi vào mặt, nói con bất hiếu à?!”

Bình Luận (0)
Comment