Lý Hương Cúc nói: “Không ai có thể mãi khỏe mạnh, con người rồi cũng sẽ già. Mỗi ngày ở bệnh viện, cháu đều chứng kiến người ta ra đi vì đủ loại lý do khác nhau…”
“Cháu đáng lẽ đã sớm nhìn thấu sinh tử. Bà cũng sẽ đến ngày đó thôi.”
Mũi Lạc Ninh đỏ ửng lên.
“Bà ơi, nếu sau này bà thật sự không thể tự chăm sóc bản thân, thì cháu sẽ tự mình chăm bà, sẽ không để bà một mình sống ở viện dưỡng lão đâu, bà cứ yên tâm.”
Lý Hương Cúc dịu dàng đáp: “Bà biết cháu thương bà, nhưng bà không muốn cháu phải làm thế. Bà không muốn trở thành gánh nặng của cháu.”
“Cháu còn có gia đình của mình, bà chỉ hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy cháu kết hôn, sinh con.”
Lạc Ninh nghe xong mà tim như thắt lại, cô siết chặt vòng tay ôm lấy bà.
Từ nhỏ cha mẹ cô đã ly hôn, mẹ bỏ đi, ba lại mất sớm.
Bà là người nuôi nấng cô khôn lớn. Cô không dám nghĩ đến một ngày nếu mất đi bà thì bản thân sẽ ra sao.
…
Cùng lúc đó, trên đường quay lại đơn vị, Lục Thừa Uyên nhận được cuộc gọi từ đồn trưởng trại tạm giam.
Châu Triết: “Đội trưởng Lục, tôi đã làm theo lời anh, báo cho Lưu Văn Bân biết chuyện Hạ Thu Nguyệt bị bắt. Hắn nói muốn gặp anh, nói là có chuyện cần khai báo. Hy vọng anh có thể đến trại giam sớm.”
“Được, trưởng đồn, phiền anh nói với Lưu Văn Bân là tôi sẽ đích thân áp giải Hạ Thu Nguyệt đến trại giam vào chiều nay. Đến lúc đó, tôi sẽ tranh thủ gặp hắn. Bảo hắn suy nghĩ kỹ xem muốn nói gì với tôi.”
Châu Triết: “Rõ, chiều gặp lại, đội trưởng Lục.”
Cúp máy xong, Lục Thừa Uyên liền tăng tốc quay lại đơn vị.
Vừa bước chân vào tổ, Trì Húc đã đi tới báo: “Anh cả của cậu tới rồi, đã chờ nửa tiếng trong văn phòng.”
“Biết rồi.” Lục Thừa Uyên đáp, rồi đi thẳng về phía văn phòng.
…
Trong phòng, Lục Viễn Chinh đang ngồi uống trà.
Chỉ cần liếc thấy Lục Thừa Uyên, anh ta lại nghĩ tới việc cha ruột của mình là Lưu Văn Bân, liền cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Nhớ lại lần trước mình còn lấy tư cách anh trai để dạy bảo Lục Thừa Uyên, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy xấu hổ.
Mình có tư cách gì để trách mắng Thừa Uyên chứ?
Lục Thừa Uyên ngồi xuống đối diện, rót cho mình một ly trà. Uống xong, anh đặt tách xuống, nhìn thẳng vào Lục Viễn Chinh.
“Nói đi, anh muốn hỏi gì, tôi sẽ trả lời thành thật. Nhưng nếu anh tới để cầu xin cho bà ta, thì miễn đi, bởi vì anh có nói gì cũng vô ích. Tôi tuyệt đối không tha thứ cho tội ác của bà ta.”
Lục Viễn Chinh nhìn thẳng anh, đáp:
“Anh không đến để xin cho bà ấy. Anh chỉ muốn biết… em chọn làm cảnh sát, có phải là để báo thù cho ba không?”
“Đúng vậy.” Lục Thừa Uyên đáp không chút do dự.
Lục Viễn Chinh khẽ cười.
“Không ngờ vì ba mà em có thể làm đến mức này. Anh làm anh mà thật hổ thẹn. Anh chưa từng nghĩ đến việc tự mình đi tìm hung thủ để báo thù cho ba.”
“Ngay cả lúc em thi vào trường cảnh sát, anh cũng chưa từng nghĩ lý do lại là vì ba. Nếu thật sự là bọn họ làm… em báo thù xong, có định tiếp tục làm cảnh sát không?”
Lục Thừa Uyên nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Sao? Anh lo tôi về giành lại Tập đoàn Đức Khang với anh à?”
Lục Viễn Chinh nghẹn lời, ánh mắt dao động: “Anh không có ý đó. Anh chỉ đơn thuần tò mò thôi.”
Lục Thừa Uyên: “Nói thật thì tôi chưa biết. Tôi đi từng bước một, bởi vì tương lai là thứ không ai có thể đoán trước.”
Câu nói này như chọc đúng dây thần kinh của Lục Viễn Chinh.
Anh ta khẽ thở dài: “Đúng vậy, đời người thật khó lường. Ai mà ngờ được kẻ giết ba lại là hai người mà ông ấy tin tưởng nhất.”
Lục Thừa Uyên khẽ nhíu mày, gần như không nhận ra.
“Anh nói như thể không bất ngờ lắm?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Ánh mắt Lục Viễn Chinh thoáng hiện vẻ chột dạ, vô thức đưa tay gãi mũi.
“Khi nghe em nói ở cổng khách sạn, anh rất sốc. Nhưng về nhà nghĩ lại, cảm thấy cũng có khả năng.”
Lục Thừa Uyên bình thản nhìn anh: “Tại sao lại cảm thấy khả năng đó lớn?”
Lục Viễn Chinh liếc nhìn anh, nhấc ly trà lên uống một ngụm, rồi giải thích:
“Vì xã hội này có quá nhiều chuyện như vậy. Ba cũng không có thù oán với ai, bọn bắt cóc lại không phải vì tiền. Hơn nữa ba, mẹ và Lưu Văn Bân là bạn đại học, là bạn thân.”
“Lại còn chuyện ba vừa mất chưa đầy một tháng, mẹ đã vội làm thủ tục di cư, Lưu Văn Bân cũng đi theo. Nghĩ kỹ lại, có lẽ mọi thứ là kế hoạch sẵn rồi.”
Lục Thừa Uyên: “Thật hiếm có.”
Lục Viễn Chinh ngẩng lên: “Hiếm có gì?”
Lục Thừa Uyên nhếch môi cười: “Hiếm khi anh có thể phân tích lý trí như vậy, chứ không còn mù quáng bênh vực hai người đó như trước. Những gì anh nói đều là điểm nghi vấn, cũng là mấu chốt.”
Lục Viễn Chinh cụp mắt nghĩ ngợi, rồi lại ngẩng lên nhìn Lục Thừa Uyên, hỏi:
“Nếu thật sự là họ, mẹ và Lưu Văn Bân có bị xử tử không?”
Lục Thừa Uyên hỏi lại: “Anh hy vọng họ bị xử tử à? Nếu họ bị xử tử, anh có oán trách tôi không?”
“Anh oán trách em làm gì? Đó là phán quyết của tòa, em đâu thể quyết định. Với lại, họ làm sai, giết người, thì phải trả giá.”
Lục Viễn Chinh cố tình nói giọng căm phẫn.
Nhưng càng nghe, Lục Thừa Uyên lại càng cảm thấy hôm nay anh ta rất kỳ lạ.
Như thể đang cố gắng phủi sạch mọi quan hệ với hai người kia.
Không lẽ… Lục Viễn Chinh đã sớm biết sự thật?
Lục Thừa Uyên cảm thấy khả năng này rất lớn. Lục Viễn Chinh sống cùng hai người đó ở nước ngoài nhiều năm.
Ngày ngày chung sống, biết đâu từng vô tình nghe được họ nhắc đến chuyện năm đó…
Nếu đúng như vậy… thì Lục Thừa Uyên sẽ không thể tha thứ cho anh trai mình.
Anh đứng dậy, nói với Lục Viễn Chinh: “Anh về đi. Chiều nay tôi sẽ đích thân áp giải mẹ đến trại tạm giam ở phía Đông thành phố. Tạm thời không cho phép thăm gặp, anh cũng đừng đến đó mất công. Đợi gặp nhau trên tòa đi.”
Lục Viễn Chinh cũng đứng lên, thở dài thật sâu.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ không tới đó. Nếu có tiến triển gì, mong em báo cho anh một tiếng. Anh sẽ cùng em chiến đấu đến cùng.”
“Được.” Lục Thừa Uyên đáp lời rất dứt khoát.
“Đồ đạc mà hai người kia để lại ở khách sạn, nếu tiện thì anh thu xếp giúp họ một chút, trả phòng luôn đi. Họ chắc chắn sẽ không quay lại nữa.”
Lục Viễn Chinh gật đầu: “Được, anh… anh đi xử lý ngay, em lo việc của em đi. Sau này hai anh em mình cũng nên giao lưu nhiều hơn.”
Lục Thừa Uyên nghe câu này lại thấy rất khó chịu.
Chính anh cũng không rõ vì sao – từ nhỏ đến lớn, anh luôn cảm thấy bài xích với Lục Viễn Chinh. Với người anh trai này, anh thật sự không thể nào nảy sinh nổi chút tình cảm.
…
Lục Viễn Chinh rời khỏi trụ sở cảnh sát, bước lên xe.
Ngồi ở ghế lái là Đào Thước, anh ta quay sang hỏi: “Lục tổng, sao rồi? Gặp em trai anh chưa? Chuyện ba anh… đúng là do mẹ anh và Lưu Văn Bân làm sao? Vậy anh còn định thuê luật sư cho họ không?”
Lục Viễn Chinh bực bội kéo lỏng cà vạt, gắt:
“Cậu muốn tôi cũng bị Thừa Uyên tống vào tù à? Nếu không có bằng chứng xác thực, nó tuyệt đối sẽ không bắt họ. Đã bắt rồi, thì nghĩa là mọi chuyện đã rõ.”
“Giờ là lúc nào rồi mà tôi còn đi lo cho hai người họ? Tất nhiên là phải đứng về phía em tôi, về phía nhà họ Lục. Đây chính là cơ hội để tôi thể hiện thái độ với ông nội.”
Đào Thước lập tức nịnh nọt: “Đúng, vẫn là Lục tổng suy nghĩ chu toàn. Vậy chuyện mẹ anh với Lưu Văn Bân… chúng ta không lo nữa?”
Lục Viễn Chinh: “Không thể hoàn toàn mặc kệ được. Thừa Uyên bảo tôi đến khách sạn thu dọn đồ của họ, trả phòng luôn. Giờ qua khách sạn xử lý xong rồi quay về công ty.”