Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 257

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Viễn Chinh mỉm cười, gắp cho Hàn Phi một miếng sườn kho rồi nói giọng trầm ấm:

“Em thử xem, nếu hợp khẩu vị thì sau này có thời gian anh lại nấu cho em.”

Hàn Phi nở một nụ cười gượng gạo, nhếch môi một cách miễn cưỡng, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Lục Viễn Chinh tự tin nói: “Cũng được đúng không? Vậy ăn nhiều một chút nhé.”

Sáng nay Hàn Phi chỉ uống một cốc cà phê, bụng đã đói cồn cào từ lâu.

Giờ nghe lời anh, cô cũng mặc kệ, không còn để ý đến việc giận dỗi nữa, bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Cháo anh nấu cũng rất ngon.

Cô vừa ăn xong một bát còn đang do dự không biết có nên ăn thêm không, thì anh đã cầm bát đi múc thêm cho cô, đặt xuống trước mặt.

Hàn Phi nghĩ lúc này tốt nhất là nên im lặng ăn cho xong, rồi tiếp tục ăn sạch bát cháo thứ hai.

Ăn xong, cô đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, cảm ơn.”

Lục Viễn Chinh vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Được, em đi sửa soạn đi. Anh rửa bát xong rồi sẽ đưa em đến nhà Ngụy sư phụ.”

Hàn Phi nhìn đống chén đĩa trên bàn, nói: “Hay để tôi rửa đi, anh nấu ăn vất vả rồi.”

Lục Viễn Chinh: “Em đang tới kỳ, tốt nhất đừng đụng nước lạnh. Ngoan, đi sửa soạn đi, anh rửa nhanh thôi.”

Hàn Phi nhìn anh vài giây, rồi đứng dậy: “Được rồi, vậy làm phiền anh.”

Cô quay người, không ngoái đầu lại mà đi thẳng.

Đã vậy thì cô cứ để anh thể hiện cho trọn.

Cô muốn xem rốt cuộc trong hồ lô của Lục Viễn Chinh đang bán thuốc gì.

Anh có thể giả vờ được bao lâu?

Mười phút sau, cả hai xuống thang máy tới tầng hầm, vẫn là Lục Viễn Chinh lái xe.

Lần này Hàn Phi ngồi ở ghế phụ, cô mở điện thoại lấy địa chỉ Lạc Ninh gửi để định vị dẫn đường cho anh.

 

“Bác sĩ Lạc đẹp thật, lại còn giỏi giang nữa. Khó trách Thừa Uyên chẳng muốn gặp những người mà chúng ta từng giới thiệu. Họ kết hôn từ bao giờ vậy?”

“Cũng được một thời gian rồi, cụ thể thì Thừa Uyên không nói.” – Lục Viễn Chinh trả lời.

Hàn Phi cau mày, hỏi tiếp: “Ông nội với mẹ anh đều biết rồi à? Không phản đối sao?”

Lục Viễn Chinh liếc nhìn Hàn Phi một cái.

Anh hiểu ý cô.

“Ông nội rất quý Lạc Ninh. Còn về phía mẹ anh thì… Thừa Uyên cưới trước rồi mới nói, với lại ông bà nội đều đứng về phía cậu ấy.”

Lời nói ngắn gọn, nhưng Hàn Phi đã hiểu rõ.

Ở nhà họ Lục, ông nội là người có tiếng nói cuối cùng. Dù mẹ chồng phản đối cũng vô ích.

Cô không khỏi ngưỡng mộ Lục Thừa Uyên: “Thật tốt, được cưới người mình yêu. Nhìn qua là biết họ sống rất hạnh phúc.”

Lục Viễn Chinh liếc cô một cái: “Em nhìn đâu ra mà nói họ hạnh phúc?”

Hàn Phi nhìn anh, chắc nịch nói:

“Từ gương mặt của bác sĩ Lạc. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc chính là thẩm mỹ viện tốt nhất của phụ nữ. Trên mặt cô ấy ánh lên vẻ hạnh phúc, nhìn là biết cô ấy và Thừa Uyên rất yêu nhau.”

Lục Viễn Chinh nhếch môi đầy khinh thường.

“Cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng không nhất thiết vì hôn nhân hạnh phúc. Cô ấy vốn đã xinh đẹp tự nhiên. Nhưng có một điều em nói đúng – Thừa Uyên rất yêu cô ấy.”

Hàn Phi nghiêm mặt, nhìn anh chằm chằm.

Cô phản bác: “Anh phủ nhận lời tôi là bởi vì anh chưa từng thật lòng, cuồng si yêu ai bao giờ, nên anh không tin trên đời này có tình yêu đích thực.”

“Nếu anh từng thật lòng yêu một người, anh đã không tự tin phủ định lời tôi như vậy.”

Nụ cười của Lục Viễn Chinh dần thu lại, anh liếc cô một cái.

Một lát sau, anh bất ngờ hỏi: “Vậy còn em? Em đã từng thật lòng yêu ai chưa? Trước khi lấy anh, có yêu người đàn ông nào không?”

Hàn Phi quay mặt nhìn thẳng phía trước.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Chưa. Từ nhỏ ba mẹ đã dạy tôi về hôn nhân chính trị. Tôi biết rõ, tôi không được tự do yêu đương. Mẹ tôi nói, người như tôi thì ‘lấy gà theo gà, lấy chó theo chó’.”

Khi nói đến câu cuối, ánh mắt Hàn Phi đầy vẻ giễu cợt.

Lục Viễn Chinh nghe ra hàm ý mỉa mai, cười hỏi: “Vậy rốt cuộc anh là gà hay là chó?”

Hàn Phi lạnh lùng: “Anh đừng xúc phạm gà với chó. Anh là… còn không bằng súc sinh.”

Lục Viễn Chinh: “…”

Sau vài giây yên lặng, Hàn Phi lại tiếp tục:

“Lục Viễn Chinh, tôi hy vọng chúng ta có thể thành thật với nhau, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Tôi biết anh thích Lê Oanh trước, tôi mới là người thứ ba chen vào.”

“Cho nên?” – Lục Viễn Chinh ngắt lời – “Nói thẳng kết luận đi.”

Hàn Phi nhìn anh: “Cho nên, giờ anh không cần phải làm mấy chuyện này cho tôi nữa. Nếu muốn có con với cô ta thì cứ đi đi. Tôi sẽ cố thuyết phục ba mẹ sớm đồng ý để chúng ta ly hôn.”

“Hoặc là, chúng ta có thể cứ lén đi ly hôn trước rồi nói sau. Đến lúc đó sự đã rồi, người nhà cũng không làm gì được.”

“‘Sự đã rồi’ không phải dùng trong trường hợp ly hôn.” – Lục Viễn Chinh nói – “Em thật sự muốn ly hôn đến thế sao?”

Hàn Phi cau mày: “Anh không sao chứ? Chẳng phải người muốn ly hôn nhất là anh sao? Giờ tôi đang tạo điều kiện cho anh đấy.”

Lục Viễn Chinh: “Anh chưa từng nói mình muốn ly hôn.”

Hàn Phi cười lạnh: “À, tôi hiểu rồi. Anh muốn bắt chước đàn ông thời xưa, tay trái ôm, tay phải cũng ôm? Đừng mơ nữa, Lục Viễn Chinh, tỉnh lại đi. Thời đại này không cho phép một chồng hai vợ, tôi cũng không chấp nhận.”

Lục Viễn Chinh: “Anh biết. Cho nên anh sẽ không làm chuyện khốn nạn như vậy nữa. Anh thật sự đã cắt đứt với cô ta rồi. Tin anh được không?”

Hàn Phi chăm chú nhìn Lục Viễn Chinh một lúc lâu…

Hàn Phi cười mỉa:

“Tin anh cái gì? Tin anh sẽ một lòng một dạ với tôi à? Thế thì chẳng bằng tin lợn mẹ biết leo cây còn hơn, anh có biết vì sao không?”

Lục Viễn Chinh: “Vì sao?”

Hàn Phi lạnh giọng:

“Bởi vì anh là một kẻ ích kỷ, anh căn bản không biết yêu là gì. Nếu anh thật sự hiểu, anh đã không làm tổn thương tôi, cũng không làm tổn thương Lê Oanh. Anh có bao giờ nghĩ tới chưa? Anh dây dưa không dứt với cô ta, đó cũng là một kiểu tổn thương với cô ta.”

Lục Viễn Chinh liếc nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Chuyện đó anh đúng là chưa từng nghĩ tới. Bởi vì trong mắt anh, Lê Oanh chưa bao giờ thật lòng yêu anh, thứ cô ta yêu chính là thân phận trưởng nam nhà họ Lục. Cô ta không muốn lấy anh, cô ta chỉ muốn gả vào nhà họ Lục.”

Hàn Phi sững sờ vài giây, sau đó nhếch môi cười lạnh:

“Tôi thì khác gì? Tôi lấy anh cũng vì anh là trưởng nam nhà họ Lục.”

Lục Viễn Chinh cảm thấy trong lòng bực bội, anh hỏi:

“Hàn Phi, anh muốn hỏi em một chuyện, nếu anh không phải là trưởng nam nhà họ Lục, em có ly hôn với anh không? Hãy trả lời anh một cách thành thật.”

“Có.” – Hàn Phi đáp chắc nịch, rồi lại nói thêm:

“Dù anh có phải trưởng nam hay không, tôi cũng sẽ ly hôn với anh.”

Lục Viễn Chinh bật cười vì tức:

“Được rồi, xem ra em thật sự không muốn sống với anh nữa.”

Hàn Phi thản nhiên:

“Đúng thế. Nhưng người cần phải tự hỏi là anh, anh nên hỏi chính mình: Tại sao tôi lại không muốn sống với anh.”

Lục Viễn Chinh liếc sang một cái.

Khuôn mặt Hàn Phi lạnh băng, cô nhìn thẳng về phía trước, môi mím chặt như đang cố nén điều gì đó.

Tim Lục Viễn Chinh bỗng thấy nhói lên một cái.

Anh không hiểu tại sao khi nghe Hàn Phi nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu.

Anh vốn không phải kiểu người dễ bị lời nói của phụ nữ ảnh hưởng.

Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến việc cô thật sự muốn rời xa anh… anh lại cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực, vô cùng khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment