Lạc Ninh ngần ngại: “Ăn đồ nướng xong người toàn mùi, chiều còn phải đi làm, cậu muốn bị bệnh nhân phàn nàn vì mùi thịt nướng à?”
Nghe vậy Diệp Tử mới chịu từ bỏ, “Vậy đi ăn bò bít tết.”
Lạc Ninh thật sự không còn cách nào với cô, đành đi theo.
Hai người đến một nhà hàng Tây, vừa ngồi xuống, Diệp Tử đã giành quyền gọi món, đọc cho nhân viên phục vụ một tràng dài.
Lạc Ninh không nhìn nổi nữa, lên tiếng ngăn lại, yêu cầu phục vụ xóa bớt món, chỉ giữ lại lượng đủ ăn cho hai người.
Sau khi phục vụ đi rồi, Lạc Ninh lườm Diệp Tử: “Còn bảo không sao, cậu định mua luôn cái nhà hàng này đấy à?”
Diệp Tử: “Cũng không phải không thể.”
Lạc Ninh giơ tay vỗ mạnh lên mu bàn tay Diệp Tử.
Diệp Tử rụt tay lại, kêu lên: “Ái da.”
Lạc Ninh nghiêm túc: “Đã không nỡ như vậy thì đi tìm anh ấy nói chuyện, giữ anh ấy lại.”
Diệp Tử lập tức từ chối: “Mình không làm đâu. Nếu anh ấy đã muốn đi, thì có giữ được người cũng không giữ được trái tim.”
Lạc Ninh: “Cậu không thử thì sao biết không giữ được?”
Diệp Tử phẩy tay: “Không cần thử nữa, từ đầu chúng mình đã là sai lầm rồi.”
Lạc Ninh: “Lý do ở đâu ra vậy?”
Diệp Tử: “Giác quan thứ sáu, là trái tim mách bảo.”
Lạc Ninh tức cười: “Rõ ràng là miệng cậu nói ra mà, mình dám chắc trái tim cậu không nghĩ như thế đâu.”
Diệp Tử: “Cậu đâu phải sâu trong bụng mình, sao biết trái tim mình nghĩ gì.”
Lạc Ninh: “Đó gọi là người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì rõ.”
Diệp Tử: “Cãi không lại cậu. Dù sao cũng kết thúc rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Lạc Ninh thở dài, nâng ly nước chanh lên, im lặng một lúc mới nói: “Chỉ cần cậu đừng hối hận là được.”
Diệp Tử vẫn miệng cứng: “Mình sẽ không hối hận đâu. Chị đây có tiền có sắc, chẳng lẽ lại không kiếm được bạn trai?”
Lạc Ninh: “Đúng vậy, cậu có tiền có khí chất, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.”
Lúc này, nhân viên mang bít tết đến, cả hai dừng lại chủ đề về Trì Húc và tập trung vào bữa ăn.
Nghe vậy, Diệp Tử nhất quyết kéo Lạc Ninh đến hội sở của anh họ – Phó Vân Tiêu – chơi.
Trên đường đến hội sở, Diệp Tử gọi điện cho Phó Vân Tiêu, nhờ anh đặt phòng riêng.
Vừa đến nơi, hai người đã thấy Phó Vân Tiêu đứng chờ ở cửa.
Diệp Tử ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, rồi kéo tay Lạc Ninh đi vào theo Phó Vân Tiêu.
Cô trêu anh họ: “Hôm nay không bận à? Đích thân ra đón bọn em, thật khiến em cảm động ghê.”
Phó Vân Tiêu búng nhẹ trán cô: “Linh tinh, bao giờ thì anh từng lạnh nhạt với em hả?”
Phó gia có ba anh em trai, còn dì út thì chỉ sinh được một mình Diệp Tử, nên đối với nhà họ, cô đúng là viên ngọc quý.
Dù bình thường ai cũng bận rộn, nhưng mỗi lần gặp mặt, Phó Vân Tiêu đều rất quan tâm đến Diệp Tử.
Anh quay sang chào hỏi Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc, dạo này bận không?”
Lạc Ninh mỉm cười lịch sự: “Vẫn như cũ thôi, cảm ơn anh họ đã quan tâm.”
Phó Vân Tiêu nghe tiếng “anh họ” mà trong lòng có chút chua xót – anh hiểu rõ Lạc Ninh đang cố ý giữ khoảng cách.
Anh chuyển chủ đề, khoác vai Diệp Tử: “Nghe nói em có bạn trai rồi? Là cảnh sát đúng không?”
Diệp Tử tức giận: “Chia tay rồi.”
Phó Vân Tiêu hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy? Mẹ anh còn nói mong được gặp mặt cậu ta nữa kia mà.”
Diệp Tử: “Xin lỗi, chắc phải làm mọi người thất vọng rồi.”
Nhìn vẻ mặt của em họ, rồi lại nghĩ đến việc hôm nay Diệp Tử đột nhiên đến hội sở chơi, Phó Vân Tiêu phần nào đoán được lý do.
Anh lại khoác vai cô, cười nhẹ: “Chia thì chia, đàn ông hai chân thiếu gì. Để anh giới thiệu cho em một người xứng đôi vừa lứa, đảm bảo vừa lòng.”
Diệp Tử liếc anh: “Thôi đi, anh toàn chơi với mấy người giống anh, làm gì có đàn ông tử tế.”
Phó Vân Tiêu: “Này, em nói người khác thì thôi, sao lại vơ cả anh vào luôn?”
Diệp Tử: “Đàn ông đều như nhau, anh cũng không ngoại lệ.”
Phó Vân Tiêu bật cười: “Thôi được, em đang thất tình, anh không chấp.”
Diệp Tử: “Trước hết chuẩn bị chút đồ ăn cho chị em em đã, bọn em trực cả ngày mệt gần chết rồi.”
Phó Vân Tiêu: “Không vấn đề, anh sắp xếp xong rồi, tí nữa nhân viên sẽ đưa đến phòng riêng, ăn xong rồi chơi.”
Thật ra Diệp Tử định nhờ Phó Vân Tiêu gọi vài trai đẹp tới chơi cùng cho khuây khỏa, nhưng sợ Lục Thừa Uyên biết nên thôi.
Phó Vân Tiêu sắp xếp cho hai người một phòng rất lớn.
Diệp Tử thấy chỉ hai người chơi thì quá lãng phí, liền gọi điện cho Tần Lãng, bảo anh đưa Diêu Thanh Chi đến chơi cùng.
Vì có bệnh nhân nên Diêu Thanh Chi tan làm muộn, lúc Tần Lãng nhận điện thoại thì cả hai đang trên đường về.
Sau khi hỏi ý kiến Diêu Thanh Chi, Tần Lãng đổi hướng lái xe đến hội sở.
Tần Lãng trước kia hay lui tới mấy nơi thế này, cũng quen Phó Vân Tiêu, nhưng Diêu Thanh Chi thì đây là lần đầu.
Cô nắm chặt tay Tần Lãng, rõ ràng có phần lo lắng và bối rối.
Vào phòng, đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lãng chào hỏi Phó Vân Tiêu, rồi giới thiệu: “Vợ tôi – Diêu Thanh Chi, bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện bọn tôi. Sau này bạn gái anh có vấn đề gì cứ tìm cô ấy, trừ lúc cô ấy nghỉ thai sản ra nhé.”
Diêu Thanh Chi đỏ mặt, nở nụ cười nhẹ với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vỗ vai Tần Lãng: “Chúc mừng cậu nhé, Tần thiếu, đúng là song hỷ lâm môn. Lúc nào cưới nhớ báo tôi một tiếng!”
Tần Lãng nói: “Bọn tôi không định tổ chức tiệc cưới, chủ yếu vì lo cho sức khỏe của Thanh Chi. Đợi sinh em bé xong rồi tính tiếp.”
Phó Vân Tiêu gật đầu: “Tôi hiểu, vậy lúc đó liên hệ lại sau.”
Sau khi khách sáo vài câu với Tần Lãng, Phó Vân Tiêu liền đứng dậy rời đi, quay lại công việc.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người ngồi lại ăn uống.
Tần Lãng vừa ăn thịt xiên nướng vừa hỏi Lạc Ninh: “Sao tự nhiên lại nổi hứng tới đây chơi vậy? Thừa Uyên không đến à?”
Lạc Ninh liếc nhìn Diệp Tử đang cúi đầu gặm cánh gà nướng, rồi đáp:
“Tiểu thư nhà này nổi hứng muốn đi chơi thì đi thôi. Chồng tôi tăng ca, nên tôi theo qua chơi cho vui, để khỏi bị bảo là lấy chồng rồi bỏ bê chị em.”
Diệp Tử ngẩng mí mắt nhìn cô một cái, lười biếng nói: “Thật ra cậu cứ nói thẳng là mình thất tình cũng được mà.”
Diêu Thanh Chi bất ngờ: “Cậu thất tình á? Chia tay với đội phó Trì rồi hả? Là anh ấy đá cậu à?”
Diệp Tử tròn mắt: “Sao cậu biết người bị đá là mình?”
Diêu Thanh Chi: “Bởi vì chỉ có người bị bỏ mới buồn bã, mượn rượu giải sầu như vậy. Cậu tới đây chắc cũng vì muốn giải khuây đúng không?”
Diệp Tử: “Ờ ha, không khó đoán chút nào.”
Tần Lãng nhìn cô đầy hứng thú: “Thú vị thật đấy, một cô gái tốt như cô, đội phó Trì tại sao lại chia tay?”
Diệp Tử trừng mắt: “Sao anh lại hỏi tôi? Không phải nên hỏi anh ta à?”
Thấy cô nổi giận, Tần Lãng vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, chắc chắn là lỗi của cậu ta. Cái tên Trì Húc này đúng là không biết quý trọng, một cô gái như cô có đốt đuốc cũng không tìm được người thứ hai đâu. Chia tay cô, là thiệt thòi của cậu ta đấy.”
Lạc Ninh liếc mắt ra hiệu cho Tần Lãng đừng nói nữa.
Diêu Thanh Chi cũng âm thầm cấu vào tay Tần Lãng một cái.
Tần Lãng liền đứng bật dậy: “Thôi để tôi hát một bài tặng ba mỹ nhân trong phòng cho vui nào.”
Diêu Thanh Chi tò mò: “Anh biết hát nữa à?”
Diệp Tử lập tức nắm lấy cơ hội trêu chọc:
“Đây là thiếu gia Tần đó, khách quen của mấy hội sở lớn ở Bắc Lĩnh, nếu không thì sao quen được anh họ mình.”
“Bác sĩ Diêu à, Tần Lãng không chỉ biết hát đâu, còn biết múa thoát y nữa đó.”