Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 268

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không đâu.” Lục Thừa Uyên đáp lại không hề do dự.

Lạc Ninh khó hiểu: “Sao anh chắc chắn như vậy?”

Lục Thừa Uyên nắm lấy tay vợ, nói: “Ông bà tuổi đã cao, anh không thể mạo hiểm nữa. Họ mất ba anh, đã đau lòng nhiều năm mới dần nguôi ngoai. Anh không thể để họ phải chịu thêm nỗi buồn nào.”

“Còn nữa, anh đã hứa với bà sẽ chăm sóc em cả đời. Lời hứa thì phải thực hiện.”

Lạc Ninh xúc động, dựa đầu vào cánh tay anh.

“Hay là chúng ta chuyển về nhà cũ ở với ông bà đi? Chỉ là đi làm hơi sớm hơn nửa tiếng thôi.”

Thực ra Lục Thừa Uyên cũng đã nghĩ đến chuyện này, chỉ không biết phải mở lời thế nào.

Giờ nghe vợ nói vậy, anh mừng rỡ, thuận theo:

“Được. Ngày mai anh sẽ nói với bà, để bà bảo Chú Lưu sửa sang lại phòng. Đợi xong thì chúng ta dọn về.”

Lạc Ninh: “Không cần sửa đâu, dọn dẹp sạch sẽ là được rồi.”

Lục Thừa Uyên: “Vẫn phải sửa một chút. Đồ đạc thay mới hết, rồi làm cho em một phòng thay đồ với trang điểm riêng. À đúng rồi, em có muốn thi bằng lái không? Anh mua xe cho em, đi lại sẽ tiện hơn.”

Lạc Ninh: “Gì chứ? Anh không muốn đưa đón em nữa à? Nhanh vậy đã chán rồi?”

Lục Thừa Uyên bật cười: “Không có chuyện đó. Anh rất vui được đưa đón em mỗi ngày. Chỉ là sợ có lúc anh tăng ca, em lại bất tiện. Nhưng cũng đừng lo, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em một tài xế.”

Lạc Ninh: “Chủ yếu là công việc quá bận, em không muốn phân tâm đi thi bằng lái.”

Lục Thừa Uyên: “Được, vậy không thi nữa. Ngủ sớm đi. Mai anh phải dậy sớm đưa Trì Húc. Đưa cậu ấy xong tiện mua bữa sáng về cho em. Em cứ ngủ thêm, không cần dậy nấu.”

Lạc Ninh nghe vậy liền giục: “Vậy ngủ mau đi. Anh đặt báo thức chưa?”

Lục Thừa Uyên: “Đặt rồi. Không sao, anh dậy được.”

Lạc Ninh dựa trong lòng chồng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn Lục Thừa Uyên thì mãi nghĩ đến Trì Húc nên trằn trọc rất lâu, ngủ cũng chẳng yên. Vì vậy, năm giờ vừa báo thức anh lập tức tỉnh.

Anh nhanh tay tắt chuông, nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt thay đồ.

Cầm theo điện thoại và chìa khóa xe, anh ra ngoài.

 

Bên kia, Trì Húc cả đêm không ngủ. Thấy số của anh thì lập tức nghe máy.

Trì Húc: “Dậy sớm vậy làm gì?”

Lục Thừa Uyên: “Tôi đang tới rồi. Mười mấy phút nữa đến khu cậu, tôi đợi trước cổng. Cậu chuẩn bị xong thì xuống.”

Trì Húc: “Tôi tự bắt taxi ra sân bay cũng được.”

Lục Thừa Uyên: “Bớt nói nhảm. Gặp sau.”

Trì Húc: “…Được rồi, tôi xuống ngay.”

Cúp máy xong, Trì Húc đặt điện thoại xuống, kiểm tra lại hành lý và giấy tờ.

Xác định không thiếu gì, anh cầm túi tài liệu trên bàn, mở cửa ra ngoài.

Trì Lỗi và Hạ Bình Xuân đang ngồi trong phòng khách.

Trì Húc đưa túi tài liệu cho ba mình: “Ba, trong này là sổ tiết kiệm, thẻ bảo hiểm xã hội và sổ hộ khẩu của nhà mình. Ba giữ giúp con. Chờ con về rồi lấy lại… Còn nếu con không về được…”

Nói tới đây, cổ họng anh nghẹn lại.

“Mật khẩu sổ tiết kiệm lát nữa con gửi vào điện thoại ba. Nếu con không trở về… hai người cứ tìm Cục trưởng Dương xin giấy xác nhận rồi ra ngân hàng rút tiền dùng dưỡng già.”

Hạ Bình Xuân đã sớm nước mắt đầm đìa, lấy tay bịt miệng để không bật khóc thành tiếng.

Trì Lỗi cũng đỏ mắt, nặng nề gật đầu: “Ừ.”

Trì Húc hít sâu, cố gắng nở nụ cười:

“Con xuống máy bay sẽ nhắn tin báo bình an. Nhưng sau đó không thể liên lạc nữa. Điện thoại và đồ đạc của con sẽ giao cho phía Tây Nam quản lý. Nếu con xảy ra chuyện…”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Họ sẽ gửi đồ về. Con sẽ để lại số điện thoại và địa chỉ nhà mình. Ba, mẹ… hai người phải giữ gìn sức khỏe. Có gì khó chịu thì đi bệnh viện ngay, đừng chịu đựng.”

“Nếu có chuyện khó khăn gì, hãy tìm Thừa Uyên. Cậu ấy lo không được thì sẽ báo cho cục.”

Trì Lỗi lại gật đầu lần nữa: “Ba biết rồi. Đừng lo cho chúng ta. Quan trọng là con… nhất định phải bảo vệ mình, hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về an toàn.”

Trì Húc không nói thêm, đứng nghiêm, lần nữa giơ tay chào ba.

Bên này, sau khi Lục Thừa Uyên rời nhà, Lạc Ninh cũng tỉnh.

Cô do dự không biết có nên nói với Diệp Tử hay không.

Nghĩ đến việc nhiệm vụ lần này của Trì Húc vô cùng nguy hiểm, rất có thể một đi không trở lại…

Nếu cô giấu, Diệp Tử sẽ hận cô mất.

Nghĩ mãi, cô quyết định nói thẳng.

Cô chộp lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi Diệp Tử.

Đợi hồi lâu Diệp Tử mới bắt máy: “Alo?”

Lạc Ninh hít sâu: “Trì Húc không phải đi học. Anh ấy đi làm nhiệm vụ… có thể là nằm vùng.”

Diệp Tử đang ngà ngà say lập tức tỉnh táo: “Cậu nói gì cơ?”

Lạc Ninh: “Cậu hiểu Trì Húc hơn mình. Anh ấy sao có thể vì tương lai mà bỏ cậu được? Mình moi từ miệng chồng mình ra đấy. Chồng mình vừa đi rồi, anh ấy đi đón Trì Húc, đưa ra sân bay.”

Diệp Tử: “Ra sân bay? Mấy giờ bay?”

Lạc Ninh: “Mình không biết. Chồng mình không chịu nói gì cả. Cậu mà đi ngay bây giờ chắc vẫn kịp…”

Cô còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tắt.

Lạc Ninh đoán Diệp Tử chắc chắn đi tìm Trì Húc rồi.

Diệp Tử cúp máy xong liền bật dậy, tùy tiện túm đại bộ quần áo thay vào, không kịp chải đầu hay trang điểm, cầm điện thoại với chìa khóa xe rồi lao ra ngoài.

Cô lao xuống cầu thang như bay, nhưng vừa chạy tới nơi đã giẫm hụt một bậc và lăn thẳng xuống dưới.

Tiếng kêu thảm của cô làm ba mẹ giật mình tỉnh dậy.

Vợ chồng Diệp Phong nghe thấy tiếng con gái hét liền vội vàng bật dậy từ phòng ngủ. Ra đến bên ngoài, họ thấy Diệp Tử nằm dưới chân cầu thang tầng một, vừa kinh hãi vừa bối rối.

Diệp Phong vừa chạy xuống vừa hỏi: “Con làm cái gì thế hả?”

Mạnh Chiêu Đệ lập tức trách chồng: “Anh vội cái gì, mau xem con có bị thương ở đâu không!”

Diệp Tử cố muốn đứng dậy, nhưng vừa nhích người đã cảm thấy mắt cá chân đau nhói. Cô kêu lên: “Xong rồi… con trật mắt cá rồi…”

Diệp Phong vừa lo vừa giận: “Con ngã từ trên đó xuống, bình an vô sự mới là lạ! Đầu có va vào đâu không? Có choáng hay hoa mắt không?”

Mạnh Chiêu Đệ cũng hốt hoảng: “Đúng đấy! Diệp Tử, nghe lời ba con, đừng cử động. Mẹ gọi xe cứu thương cho con ngay.”

Nhưng trong lòng Diệp Tử chỉ nghĩ tới việc phải chạy tới sân bay gặp Trì Húc. Chân đã như thế này, chắc chắn không thể tự lái xe được.

Cấp bách quá, cô bật khóc, nắm chặt tay ba mình.

“Ba… ba giúp con với… ba đưa con ra sân bay đi. Con phải gặp Trì Húc… anh ấy sắp đi rồi… anh ấy nhận nhiệm vụ… phải đi nằm vùng… có thể con sẽ không gặp được nữa… Nếu bỏ lỡ, cả đời con sẽ hối hận… hu hu…”

Mạnh Chiêu Đệ sững sờ: “Gì cơ? Trì Húc đi nằm vùng?”

Diệp Phong bỗng chốc hiểu ra. Ông nhớ lại hôm Trì Húc đến tìm mình, tâm trạng rõ ràng bất ổn—thì ra là chuẩn bị nhận nhiệm vụ.

Vậy nên Trì Húc mới chia tay con gái ông… vì sợ bản thân không quay về được?

Thấy con gái khóc thảm như thế, Mạnh Chiêu Đệ cũng đỏ mắt. Bà thúc giục chồng:

“Anh còn đứng đực ra đó làm gì! Mau đưa con ra sân bay đi! Nhỡ đâu lần này là lần cuối chúng gặp nhau… Anh muốn để con gái hối hận cả đời sao? Không chỉ nó, ngay cả tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!”

Bình Luận (0)
Comment