Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 273

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Anh hít sâu một hơi, nói:

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ và giúp đỡ tôi. Nhất là trong ba năm tôi rời đi, cậu gánh vác toàn bộ công việc của tôi, còn giúp tôi chăm sóc gia đình.”

Trì Húc cười khẽ:

“Khách sáo gì chứ, giữa chúng ta còn phải nói mấy lời này sao? Giờ tôi đi rồi, chẳng phải cậu cũng phải gánh công việc của tôi, còn giúp tôi chăm sóc người nhà đó thôi.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười:

“Được, không khách sáo nữa. Bên cậu thế nào rồi? Đã gặp lãnh đạo bên đó chưa?”

Trì Húc:

“Gặp rồi, lãnh đạo bên này rất nhiệt tình, mời tôi và đồng nghiệp bên Tây Thành đi ăn trưa, rồi đưa về khách sạn nghỉ ngơi. Hẹn ba giờ chiều sẽ đến đón bọn tôi đến cục.”

“Lúc đó sẽ họp để bàn kế hoạch. Bên này cũng gấp lắm, tôi đoán chắc ngày kia sẽ hành động. Chiều họp xong tôi sẽ báo lại cho cậu. Một khi hành động, tất cả đồ dùng cá nhân đều phải nộp lại.”

“Sau đó sẽ không thể liên lạc được nữa.”

Lục Thừa Uyên:

“Tôi hiểu rồi, chúc các cậu mọi chuyện suôn sẻ.”

Trì Húc:

“Cảm ơn.”

Lục Thừa Uyên:

“Thôi, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ăn cơm xong sẽ đến trại tạm giam.”

Trì Húc:

“Được, tối nói chuyện tiếp.”

Cúp máy, Lục Thừa Uyên tập trung ăn cơm, uống vài tách trà thì Liêu Kiệt tới gọi.

“Đội trưởng Lục, có thể xuất phát rồi.”

Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu, cầm điện thoại đứng dậy đi cùng Liêu Kiệt.

Anh tự lái một xe, các đồng nghiệp khác chia làm hai nhóm, phụ trách áp giải Đổng Hướng Dương và Cao Hồng Lâm.

Đổng Hướng Dương không muốn để người nhà thấy cảnh mình bị áp giải, nên đã bảo họ về trước.

Đoàn người di chuyển suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng tới trại tạm giam.

Lục Thừa Uyên bảo Liêu Kiệt đi làm thủ tục bàn giao với Trưởng đồn Châu Triết, còn mình đến phòng thẩm vấn chờ thẩm vấn Lưu Văn Bân và Hạ Thu Nguyệt.

Anh ra lệnh đưa Hạ Thu Nguyệt đến trước.

Chờ khoảng năm phút trong phòng thẩm vấn, Hạ Thu Nguyệt được dẫn vào.

Bà ta trông tiều tụy thấy rõ, sắc mặt xám xịt, cả người gầy rộc đi nhiều.

Chờ bà ta ngồi xuống, Lục Thừa Uyên cố ý hỏi:

“Cơm nước ở đây tệ lắm à?”

Hạ Thu Nguyệt sững người, rồi cười gượng:

“Cũng được, có thịt có rau, còn có cả hoa quả nữa. Là do tôi không muốn ăn thôi.”

Lục Thừa Uyên lạnh nhạt:

“Nghe trưởng đồn Châu nói, bà từ chối điều trị, hậu quả bà nên rõ.”

Hạ Thu Nguyệt:

“Cảm ơn đã quan tâm, sớm muộn gì cũng chết thôi, không chết vì bệnh thì cũng chết vì án tử. Dù sao cũng là cái chết, cần gì lãng phí thời gian trị bệnh nữa?”

“Yên tâm đi, giờ tôi không thấy đau gì cả, đôi khi còn quên mất mình bị ung thư.”

Giọng Lục Thừa Uyên lãnh đạm:

“Tôi không quan tâm. So với những gì ba tôi đã chịu đựng, thì chút khổ bà đang chịu bây giờ có là gì?”

Hạ Thu Nguyệt nghẹn họng, ánh mắt không rời khỏi con trai.

Một lúc lâu sau, bà ta khẽ nói:

“Ở trong này, tôi nghĩ rất nhiều. Nếu năm xưa tôi và ba cậu sống tử tế với nhau…”

Lục Thừa Uyên bỗng bật cười khẩy, ngắt lời bà ta.

Hạ Thu Nguyệt nhìn anh, hé môi định nói rồi lại thôi, như đang chờ điều gì đó.

Lục Thừa Uyên cúi mắt im lặng, rồi ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy căm hận và phẫn nộ, hai bên quai hàm siết chặt.

Anh nghiến răng nói:

“Lỗi lầm lớn nhất đời ba tôi là lấy phải bà. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ nhắc ông ấy tránh xa một người đàn bà độc ác như bà.”

Khóe môi Hạ Thu Nguyệt run rẩy:

“Thừa Uyên, dù gì tôi cũng là mẹ cậu.”

Lục Thừa Uyên:

 

“Bà cũng biết mình là mẹ? Chính tay bà g**t ch*t chồng mình, còn sống ung dung ngoài vòng pháp luật hơn hai mươi năm. Nếu tôi không nhất quyết điều tra đến cùng, sự thật mãi mãi bị che giấu.”

“Đến nước này rồi, tôi vẫn không thấy chút hối lỗi nào trên mặt bà. Điều đó chứng tỏ lương tâm bà đã mục ruỗng rồi. Không, bà vốn dĩ không có lương tâm. Người có chút lương tri sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy.”

“Bà còn mong tôi vì tình mẹ con mà tha thứ cho bà, còn muốn tôi thương hại bà sao? Bà xứng sao?”

Sắc mặt Hạ Thu Nguyệt trắng bệch, bà ta mím chặt môi, ánh mắt không rời con trai.

Lục Thừa Uyên cúi đầu, cố gắng kiềm chế cơn giận.

Hạ Thu Nguyệt:

“Cậu không hiểu, sống với người mình không yêu là một loại dày vò. Tôi thừa nhận mình sai, không nên vì tiền mà lấy ba cậu. Nhưng ai mà không muốn sống sung túc?”

Lục Thừa Uyên bật cười tức giận:

“Bà giỏi lắm, giỏi tìm lý do cho mình. Bà muốn sống sung sướng, muốn ở bên người mình yêu, thì ba tôi phải chết à? Ba tôi sai ở chỗ nào?”

Hạ Thu Nguyệt: “…”

Lục Thừa Uyên:

“Ngay từ đầu đến cuối, bà và Lưu Văn Bân có từng nghĩ cho ba tôi không? Với ba tôi, một bên là vợ, một bên là huynh đệ, vợ và huynh đệ lại bắt tay giết ông ấy.”

“Ông ấy chết không nhắm mắt, bà nên có mặt ở hiện trường mà xem anh em Cao Đại Hải đánh chết ba tôi như thế nào, xem cảnh máu ông ấy chảy lênh láng…”

Cổ họng Lục Thừa Uyên như bị siết chặt, hô hấp trở nên khó khăn.

Anh hít sâu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Hạ Thu Nguyệt.

“Bà dùng máu của ba tôi để đổi lấy cuộc sống mà bà mơ ước, đổi lấy việc được ở bên người bà yêu. Cuối cùng thì sao?”

Hạ Thu Nguyệt quay mặt đi.

Lục Thừa Uyên:

“Cuối cùng, người bà yêu lại trở mặt, đổ hết tội lỗi lên đầu bà. Bà vẫn giữ nguyên suy nghĩ trước đây? Vẫn cho rằng lựa chọn của mình không sai?”

“Xem ra bà vẫn chưa thực sự hối cải. Nếu bà thực sự hối lỗi, đã chẳng nói ra mấy lời này… Đủ rồi, tôi không tới đây để nghe bà sám hối. Tôi đến để thông báo cho bà một chuyện.”

“Đổng Hướng Dương và Cao Hồng Lâm đã nhận tội, tôi sẽ nhanh chóng nộp hồ sơ lên Viện Kiểm sát. Bà chuẩn bị hầu tòa đi.” – Lục Thừa Uyên lạnh giọng nói.

Hạ Thu Nguyệt khẽ kéo khóe môi, thở dài:

“Có thể cho tôi gặp anh cậu một lần không?”

Lục Thừa Uyên:

“Tôi sẽ chuyển lời, nhưng anh ấy có chịu gặp hay không thì khó nói. Bây giờ anh ấy tránh bà còn không kịp.”

Hạ Thu Nguyệt không tin:

“Viễn Chinh sẽ không như vậy đâu, tôi yêu thương nó biết bao…”

Lục Thừa Uyên:

“Bà không phải cũng từng tin là Lưu Văn Bân yêu bà sao? Nhưng cuối cùng thì sao, hắn lại quay ra cắn ngược bà một cú.”

Hạ Thu Nguyệt:

“Không giống nhau, Viễn Chinh là con trai tôi.”

“Vậy thì cược một ván đi.” – Lục Thừa Uyên vừa nói vừa cầm điện thoại lên, bấm gọi cho anh trai Lục Viễn Chinh, bật loa ngoài.

Bên kia nhanh chóng bắt máy:

“Thừa Uyên à? Sao hôm nay rảnh gọi cho anh vậy? Vừa nãy anh còn nhắc đến em với ông nội, khi nào rảnh chúng ta cùng về nhà cũ ăn cơm với ông bà nhé.”

Lục Thừa Uyên nói thẳng:

“Mẹ muốn gặp anh.”

Lục Viễn Chinh:

“Gặp anh? Gặp anh làm gì? Anh không gặp đâu. Anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho việc bà ấy làm với ba.”

Lục Thừa Uyên quay sang nhìn Hạ Thu Nguyệt:

“Bà nghe thấy rồi đấy.”

Hạ Thu Nguyệt nghiến răng:

“Lục Viễn Chinh, tôi yêu thương anh như vậy, anh đúng là làm tôi đau lòng quá!”

Lục Viễn Chinh cười lạnh:

“Mẹ? Ha… Là bà bảo Thừa Uyên gọi cho tôi à? Bà muốn gặp tôi? Muốn nói gì? Tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Nhưng bà yên tâm, đến khi xét xử tôi nhất định sẽ sắp xếp thời gian tới tham dự.”

 

Lục Viễn Chinh:

“Nếu không có chuyện gì nữa thì cúp máy đi. Thừa Uyên, sau này đừng thay bà ấy chuyển lời nữa, anh sẽ không gặp bà ấy đâu. Cúp đây.”

Nói xong, Lục Viễn Chinh dứt khoát tắt máy.

Hạ Thu Nguyệt nghe tiếng “tút tút” vang lên, tức đến mức toàn thân run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment