Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 277

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Phi cứ tưởng sau khi cô khiêu khích như vậy, Lục Viễn Chinh nhất định sẽ tức giận bỏ đi.

 

Lục Viễn Chinh chẳng những không nổi giận, mà còn vừa hôn cô, vừa khẽ dỗ dành:

“Anh sẽ không tìm cô ta nữa, cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em. Anh hứa, hãy cho anh một cơ hội để chứng minh điều đó.”

Trái tim Hàn Phi khẽ run, cơ thể dần dần mất đi sức phản kháng.

Lục Viễn Chinh nhận ra sự thay đổi trong cô, lập tức cúi xuống hôn lên môi cô…

Sau cơn cuồng nhiệt.

Hàn Phi ôm chăn nằm nép sát bên mép giường, lòng rối như tơ vò.

Cô thầm mắng bản thân – sao lại để người đàn ông khốn nạn đó một lần nữa chiếm được mình?

Nhưng cô không thể phủ nhận – tên đàn ông khốn kiếp kia đúng là có bản lĩnh ở phương diện đó…

Lúc này, cửa phòng bật mở, Lục Viễn Chinh bưng một cốc nước ấm bước vào, tiến đến bên giường.

Anh ta chỉ mặc một chiếc quần ngủ.

Cứ thế, thản nhiên đứng trước mặt cô.

Hàn Phi bĩu môi, lườm anh ta một cái, rồi quay lưng lại, lạnh giọng:

“Ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Lục Viễn Chinh khẽ cười, ngồi xuống mép giường, dịu dàng dỗ dành:

“Ngoan, uống chút nước rồi ngủ tiếp.”

Hàn Phi tức tối:

“Không uống! Từ giờ tôi sẽ không uống nước anh đưa, cũng không ăn đồ anh nấu nữa.”

Lục Viễn Chinh vẫn cười, đặt cốc nước lên tủ đầu giường:

“Được, anh để ở đây. Em muốn uống thì uống.”

Nói xong, anh ta nằm xuống cạnh cô:

“Nhích vào trong một chút đi.”

Hàn Phi bật dậy:

“Tôi đã bảo anh ra ngoài rồi mà! Chuyện xong rồi, còn ở lại làm gì?”

Lục Viễn Chinh làm ra vẻ bị tổn thương:

“Em sao có thể đối xử vậy với anh chứ? Ăn no rồi liền đuổi người ta đi…”

Hàn Phi đỏ bừng mặt: “…”

Lục Viễn Chinh nhếch môi cười, đưa tay ôm lấy cô:

“Anh không đi đâu. Em ăn no rồi, còn anh thì vẫn đói.”

Hàn Phi trợn mắt:

“Anh… anh có ý gì?”

Lục Viễn Chinh cúi đầu:

“Giờ là đến lượt anh ăn no.”

Lạc Ninh đang ngủ mơ màng thì cảm thấy như có người vào phòng, liền giật mình mở mắt.

Thấy Lục Thừa Uyên đi đến bên giường.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra:

“Mấy giờ rồi?”

Lục Thừa Uyên ôm cô vào lòng:

“Ba giờ sáng.”

Lạc Ninh:

“Muộn thế rồi mà anh còn về? Sao không nghỉ luôn ở đơn vị?”

Lục Thừa Uyên:

“Về lấy hành lý. Tám giờ sáng có chuyến bay.”

Lạc Ninh lập tức tỉnh táo:

“Đi đâu?”

Lục Thừa Uyên:

“Nước G. Cảnh sát quốc tế bên đó vừa bắt được Cao Mỹ Mỹ. Phải sang làm thủ tục dẫn độ mới có thể đưa cô ta về nước.”

Nghĩ đến việc anh phải đích thân đi đón Cao Mỹ Mỹ, Lạc Ninh hơi khó chịu:

“Anh đi một mình à?”

“Dĩ nhiên là không, còn có Triệu Lâm nữa.” – Lục Thừa Uyên như nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô.

Anh hôn nhẹ lên má cô, cố ý hỏi:

“Em không phải đang ghen đó chứ?”

Lạc Ninh đẩy anh ra:

“Ai thèm ghen với anh chứ? Anh muốn đi đón ai thì đi, liên quan gì đến em.”

Lục Thừa Uyên mím môi cười:

“Anh biết là em không ghen, em chỉ đang giận thôi.”

Lạc Ninh:

“Em chẳng hơi đâu mà giận anh, mau đi thu xếp hành lý đi, đừng làm phiền giấc ngủ của em.”

Lục Thừa Uyên:

 

“Chỉ mang mấy bộ đồ thôi, nhanh lắm. Mà em tỉnh rồi, còn anh thì sắp đi mấy hôm… Vậy anh có thể ứng trước một chút… trao đổi không?”

Lạc Ninh biết anh ám chỉ “trao đổi thể xác”, cô cố ý nhắm mắt:

“Không được. Em không có hứng.”

Lục Thừa Uyên đột ngột lật chăn lên:

“Vậy để anh giúp em tìm lại hứng thú.”

Hai tiếng sau, Lạc Ninh dựa vào đầu giường nhìn Lục Thừa Uyên thu dọn hành lý.

Sau khi bị anh hành hạ suốt hai tiếng, giờ cô đến cả sức ngồi dậy cũng không còn, trong khi anh vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra.

Lạc Ninh:

“Cao Mỹ Mỹ sẽ bị tuyên án bao nhiêu năm?”

Lục Thừa Uyên hơi sững người, vừa gấp quần áo vừa trả lời:

“Còn chưa rõ, nhưng ít nhất cũng phải ngồi tù vài năm.”

Lạc Ninh:

“Anh có xót không? Có định giúp cô ta giảm án không?”

Lục Thừa Uyên ngẩn người một lát, rồi đặt đồ xuống, đi đến bên giường, nắm lấy tay cô.

Anh chân thành nói:

“Ba của Cao Mỹ Mỹ là kẻ đã giết cha anh. Trước đây anh tiếp cận cô ta chỉ để trả thù. Anh chưa từng có tình cảm gì với cô ta. Trong tim anh, chỉ có mình em.”

“Cũng chính anh là người kiên quyết bắt cô ta về quy án. Cô ta gây ra quá nhiều chuyện xấu, anh đã thu thập đủ chứng cứ, sẽ nộp hết cho Viện Kiểm sát, cố gắng để cô ta bị xử nặng hơn.”

Lạc Ninh nhìn vào ánh mắt anh, biết rằng anh đang nói thật.

Cô cũng luôn tin vào con người Lục Thừa Uyên.

Lạc Ninh:

“Được rồi, em hiểu rồi. Mau thu dọn hành lý đi, đừng trễ chuyến bay. Anh đi sân bay bằng gì?”

Lục Thừa Uyên:

“Triệu Lâm sẽ gọi xe tới đón anh. Lát nữa anh đi rồi, em ngủ thêm một chút đi. Nếu thấy mệt thì xin nghỉ một ngày nhé.”

Lạc Ninh lắc đầu:

“Không sao, Diệp Tử đã xin nghỉ một tuần. Nếu em cũng xin nghỉ, sẽ làm đồng nghiệp thêm vất vả.”

Lục Thừa Uyên:

“Vậy để anh nói với ông nội, tuyển thêm vài bác sĩ nữa?”

Lạc Ninh:

“Anh không sợ ông nội chê em nhiều chuyện à?”

Lục Thừa Uyên:

“Ông nội sẽ không nghĩ vậy. Ông sẽ thấy em rất chăm chỉ, còn anh thì vì thương em nên mới đề nghị vậy.”

Lạc Ninh đẩy anh:

“Được rồi, thu dọn xong đi.”

Sau khi thu dọn xong hành lý, Lục Thừa Uyên quay lại giường ôm Lạc Ninh nằm thêm đến sáu giờ sáng.

Khi nhận được cuộc gọi từ Triệu Lâm, anh mới luyến tiếc rời giường.

Sau một nụ hôn tạm biệt với Lạc Ninh, anh kéo vali ra khỏi nhà.

Lạc Ninh khoác áo choàng ngủ, tiễn anh ra đến cửa.

Lục Thừa Uyên lại dặn dò thêm vài câu về việc chú ý an toàn rồi mới rời đi.

Tiễn anh xong, Lạc Ninh quay trở vào phòng ngủ, tranh thủ chợp mắt thêm một tiếng, sau đó mới dậy rửa mặt, thay đồ và ra ngoài đi làm.

Vì buổi sáng gọi xe khá bất tiện, cô chọn đi tàu điện ngầm.

Đến ga gần bệnh viện, lúc ra khỏi trạm, cô tiện tay mua một chiếc bánh trứng nướng ở ven đường, vừa đi vừa ăn.

Khi đến cổng bệnh viện, bữa sáng cũng vừa ăn xong.

Như thường lệ, cô vào phòng trực thay áo blouse trắng, khóa balo vào tủ, rồi tới khoa cấp cứu nhận ca.

Mới vừa nhận ca chưa đầy mười phút, đã có bệnh nhân tai nạn giao thông được đưa đến.

Một lúc đưa vào ba người – hai nam một nữ.

Nhân viên cấp cứu sơ lược báo tình hình: người bị thương nặng nhất là tài xế giao đồ ăn, vì vội vàng vượt đèn đỏ nên bị xe tông.

Chiếc xe gây tai nạn là một chiếc xe sang, người lái là vợ – mới lấy bằng lái không lâu.

Sau khi tông phải người giao hàng, nữ tài xế còn lao cả lên bồn hoa bên đường, khiến cả hai vợ chồng trên xe đều bị thương.

Chỉ trong chốc lát, ba bệnh nhân được đưa vào, kèm theo đó là một đám người ồn ào kéo vào, không khí vô cùng náo loạn.

Lạc Ninh không rõ đám người đó là ai, điều khiến cô đau đầu hơn là phải phân chia xử lý ba bệnh nhân như thế nào.

Đúng lúc cô đang nhíu mày bối rối, thì Tề Gia Hằng bất ngờ xuất hiện.

Anh bước nhanh đến cạnh cô, nói:

“Bác sĩ Lạc, bắt đầu từ hôm nay tôi chính thức chuyển công tác về khoa cấp cứu, sau này mong được cô chỉ dẫn. Hiện tại xin cô phân công công việc, tôi sẽ phụ trách bệnh nhân nào?”

Lạc Ninh có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại không có thời gian để suy nghĩ – cứu người là trên hết.

Cô phân công một đồng nghiệp nữ phụ trách người bị nhẹ nhất – nữ tài xế, và dặn đối phương đưa đi chụp phim, kiểm tra tổng quát.

Còn cô và Tề Gia Hằng thì cùng phối hợp xử lý hai bệnh nhân nam có tình trạng nặng hơn.

Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra được đưa về – người chồng chỉ bị xây xát ngoài da, nhưng người giao đồ ăn thì phát hiện có dấu hiệu xuất huyết não.

Cần phải lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.

Bình Luận (0)
Comment