Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 289

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên giữ gương mặt lạnh, im lặng không nói gì.

 

“Được rồi, cháu ra ngoài làm việc đi. Sáng mai nhớ đến đồn cảnh sát ghi lời khai, ta còn chuyện muốn nói với Thừa Uyên.”

Lục Viễn Chinh đứng dậy cáo từ, sau khi ra khỏi văn phòng của ông nội thì âm thầm thở phào một hơi.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt bên trong áo sơ mi.

Giờ chỉ còn mẹ anh ta là Hạ Thu Nguyệt, chỉ cần đợi thêm mười mấy, hai mươi ngày nữa, chờ thông báo thi hành án tử được ban hành…

Về sau sẽ không còn ai có thể phơi bày bí mật thân thế của anh ta nữa.

May mắn là nhóm máu của anh ta trùng với nhóm máu nhà họ Lục, đều là nhóm máu O.

Vì thế, người nhà họ Lục chưa từng nghi ngờ gì về gien của anh ta, chính anh ta cũng chưa từng nghĩ thân thế mình có vấn đề.

Chỉ cần không đi xét nghiệm ADN là được.

Lục Viễn Chinh nhất định phải ở lại Lục gia, giữ vững danh phận trưởng tôn. Cho dù phải nhường lại vị trí Chủ tịch cho Lục Thừa Uyên cũng không sao.

Chỉ cần giữ được danh nghĩa trưởng tôn nhà họ Lục, thì sẽ không phải lo chuyện phú quý vinh hoa.

Còn công ty mà Lưu Văn Bân để lại ở nước ngoài, sau này sẽ bảo Đào Thước tìm một công ty đáng tin để tiếp nhận là được.

Hoặc bán đi luôn, lấy tiền về tay.

Nhưng chuyện anh ta là con trai của Lưu Văn Bân thì tuyệt đối không thể để Đào Thước biết.

Thêm một người biết, là thêm một phần nguy hiểm.

Lục Viễn Chinh có thể kích động Lưu Văn Bân đến mức tự sát, nhưng không thể ra tay với Đào Thước.

Chuyện giết người, anh ta không làm nổi.

Anh ta chỉ muốn tiếp tục làm đại thiếu gia của Lục gia, sống những ngày yên ổn bên Hàn Phi, thế là đủ rồi.

Trong phòng, Lục Tân Quân uống một ngụm trà, rồi mới hỏi Lục Thừa Uyên: “Cháu tin lời anh cháu nói không?”

Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ động, “Ông nội, còn ông thì sao?”

Lục Tân Quân nói: “Ta không tin. Cháu là cảnh sát, chắc chắn càng không tin mấy lời bịa đặt đó.”

Lục Thừa Uyên khẽ cười bất đắc dĩ.

Lục Tân Quân thở dài một hơi.

“Thằng ngốc này, cứ tưởng ai cũng ngu như nó. Từ nhỏ nó đã vậy, có chút thông minh vặt là tưởng mình giỏi lắm, nhưng lại chẳng biết gì ngoài việc tự lừa mình dối người.”

“Nếu giao Đức Khang cho nó, không đến ba năm chắc chắn công ty phá sản!”

Nói đến đây, Lục Tân Quân quay sang nhìn chằm chằm vào Lục Thừa Uyên.

“Đợi chuyện của mẹ cháu có kết luận, cháu hãy quay về. Ta lớn tuổi rồi, dạo này càng lúc càng cảm thấy sức không đủ, cháu nên sớm tiếp quản công việc. Bên phía cổ đông, ta đã nói chuyện xong, ai cũng ủng hộ cháu.”

“Cả Tề Thuần ta cũng dặn dò rồi, cậu ấy sẽ ở lại làm trợ lý đặc biệt cho cháu. Cậu ấy cũng rất xem trọng cháu.”

Lục Thừa Uyên gật đầu, “Vâng, ông nội, cháu biết rồi. Cháu sẽ sắp xếp.”

Lục Tân Quân gật đầu, “Chuyện của anh cháu, vẫn cần cháu vất vả thêm một chút. Nếu nó thật sự bị bắt, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu Đức Khang. Chuyện của mẹ cháu còn có thể giấu, chuyện của nó thì không dễ.”

Lục Thừa Uyên: “Ông cứ yên tâm, cháu hiểu rõ. Ngày mai cháu sẽ đích thân lấy lời khai cho anh ấy.”

Lục Tân Quân gật đầu, cúi đầu uống một ngụm trà, rồi hỏi: “Thằng bé Trì Húc vẫn chưa có tin gì à?”

Lục Thừa Uyên lắc đầu, “Vẫn chưa có.”

Lục Tân Quân thở dài, “Đó là một đứa trẻ tốt, mong rằng nó bình an trở về.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, cậu ấy nhất định sẽ bình an trở về.”

Đây là trực giác của anh, anh tin rằng Trì Húc sẽ quay về.

Rời khỏi Tập đoàn Đức Khang, Lục Thừa Uyên lái xe đến trại tạm giam để gặp Lưu Văn Bân.

Sau khi bàn bạc với Trưởng đồn Châu Triết, anh gọi điện cho bên viện kiểm sát, rồi ở lại chờ người bên đó đến xác minh thi thể.

Người của viện kiểm sát xác nhận xong, liền yêu cầu Lục Thừa Uyên sắp xếp người nhà của Lưu Văn Bân đến nhận thi thể.

Liêu Kiệt tìm không thấy thông tin người thân nào của Lưu Văn Bân trong hồ sơ, đành phải nhờ đến Lục Thừa Uyên.

“Đội trưởng Lục, chúng tôi tra trong hồ sơ, chỉ có một người được ghi là người liên hệ khẩn cấp của Lưu Văn Bân.”

Lục Thừa Uyên nhướn mày hỏi: “Là mẹ tôi?”

Liêu Kiệt gật đầu.

Lục Thừa Uyên suy nghĩ một chút, rồi dặn: “Nói với Trưởng đồn Châu, đưa mẹ tôi đến đây.”

“Vâng, đội trưởng Lục.” Liêu Kiệt đáp, rồi nhanh chóng đi tìm Châu Triết.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Khoảng năm phút sau, Liêu Kiệt cùng hai cảnh sát khác đưa Hạ Thu Nguyệt đến.

Hạ Thu Nguyệt ngẩng cao đầu nhìn con trai: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Thừa Uyên đứng dậy, đáp: “Đi theo tôi.”

Anh đi trước, dẫn bà đến phòng đặt thi thể của Lưu Văn Bân.

Hạ Thu Nguyệt vừa thấy thi thể phủ tấm vải trắng, phản ứng đầu tiên chính là nhận ra đó là Lưu Văn Bân.

Bà đứng chết trân ở cửa, đôi mắt u tối dán chặt vào thân xác đang nằm trên bệ.

Trong đầu trở nên trống rỗng.

Lục Thừa Uyên liếc mắt ra hiệu cho Liêu Kiệt.

Liêu Kiệt hiểu ý, ra hiệu cho hai cảnh sát còn lại ra ngoài canh chừng.

Mười mấy giây sau, Hạ Thu Nguyệt bất ngờ bật cười.

Nụ cười rất phức tạp.

Ngay cả bà cũng không biết vì sao mình lại cười.

Lục Thừa Uyên chỉ đứng một bên, lặng lẽ nhìn.

Hạ Thu Nguyệt thu lại nụ cười, bước đến gần thi thể.

Bà đưa tay lên, từ từ vén một góc tấm vải trắng, lộ ra gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc của Lưu Văn Bân.

Môi tím tái.

Dưới cổ là vết siết tím bầm rõ ràng.

Hạ Thu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, rất lâu không dời mắt.

Cuối cùng, bà đột ngột quay người đi, đưa tay che miệng mũi như muốn nôn mửa.

Lục Thừa Uyên chỉ ra ngoài, “Bên cạnh có nhà vệ sinh.”

Hạ Thu Nguyệt lập tức chạy ra ngoài, chui vào nhà vệ sinh gần đó.

Lục Thừa Uyên cũng đi ra, đứng ngoài cửa nghe rõ tiếng nôn ói từ bên trong vọng ra.

Khoảng một phút sau, tiếng nước chảy vang lên.

Sau đó, Hạ Thu Nguyệt đi ra ngoài, gương mặt vẫn còn ướt đẫm, đôi mắt hoe đỏ. Bà mấp máy môi định nói gì đó, rồi lại thôi.

Lục Thừa Uyên mở lời: “Anh tôi từng đến gặp ông ta.”

Hạ Thu Nguyệt mở to mắt.

Lục Thừa Uyên tiếp tục: “Mẹ đoán được anh ấy đã nói gì với ông ta không?”

Hạ Thu Nguyệt trầm mặc một lát, rồi lắc đầu.

“Không biết. Mẹ đâu phải con giun trong bụng anh con, sao biết nó nói gì được.”

Lục Thừa Uyên hiểu rõ, dù mẹ có biết, bà cũng sẽ không nói ra.

Vì thế, anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền chuyển hướng câu hỏi:

“Mẹ có biết nhà Lưu Văn Bân còn ai không? Bây giờ cần liên hệ người thân đến nhận xác. Nếu không có ai nhận thì phải giao lại cho trại tạm giam xử lý.”

Hạ Thu Nguyệt đáp: “Không còn ai cả. Đám người kia toàn là bà con xa, nghèo rớt mồng tơi, họ chẳng đời nào chịu bỏ tiền đến đây nhận xác. Lại còn phải lo tang lễ cho ông ta nữa, cứ giao cho trại giam xử lý đi.”

Nói đến đây, Hạ Thu Nguyệt dừng lại, nhìn con trai.

“Còn xác của mẹ, cứ để anh con đến nhận. Bảo nó đưa mẹ đi hỏa táng, rồi tìm con sông nào đó rải tro mẹ xuống, sau này ngày giỗ ngày Tết cũng không cần cúng bái gì cả.”

“Nếu không còn gì nữa, mẹ về trước.”

Lục Thừa Uyên nhìn theo bóng Hạ Thu Nguyệt khi bà lướt qua anh. Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Giờ mẹ thấy hối hận chưa?”

Hạ Thu Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn anh, hỏi: “Hối hận gì?”

Lục Thừa Uyên: “Hối hận vì đã làm tổn thương ba tôi.”

Hạ Thu Nguyệt cúi mắt vài giây, khi ngẩng lên lại thì giọng điệu đã lạnh lùng:

“Mẹ hối hận rồi. Mẹ hối hận vì đã đồng ý lấy ba con. Nếu không lấy ông ấy, mẹ đã không nghĩ đến chuyện giết ông ấy. Mọi thứ bắt đầu từ tham vọng của mẹ với cuộc sống vinh hoa phú quý, vì vậy mới gật đầu với lời cầu hôn của ông ấy.”

Lục Thừa Uyên cười khẽ, đầy châm biếm, “Thế mà đến lúc ba tôi chết, ông vẫn không yên lòng về mẹ. Mẹ biết lúc chúng tôi bị bắt cóc, ông ấy đã nói gì với tôi không?”

Bình Luận (0)
Comment