Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 316

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người nhà họ Diệp nghe xong, vẻ mặt đều trở nên không tự nhiên.

Diệp Tử cười gượng một tiếng, nói với Mạnh Chiêu Nam: “Dì à, cho dù anh họ có tỏ tình sớm thì Lạc Ninh cũng không đồng ý đâu.”

Trì Húc cũng phụ họa: “Đúng đấy dì, may mà anh họ không tỏ tình.”

Nếu để Lục Thừa Uyên biết Phó Vân Tiêu từng thầm thích Lạc Ninh, e rằng Phó Vân Tiêu chỉ có nước gặp xui.

Mạnh Chiêu Nam nghi hoặc: “Hai đứa nói vậy là có ý gì?”

Diệp Tử nghĩ bụng, dù gì mấy ngày nữa Lục Thừa Uyên cũng sẽ từ chức về Tập đoàn Đức Khang, liền đem thân phận thật sự của anh nói ra, kể luôn chuyện anh cứu cha con Lạc Ninh.

Việc Hạ Thu Nguyệt bị xử tử là án mật, hơn nữa bà ta sống ở nước ngoài lâu năm, nên trong giới ở Bắc Lĩnh không ai hay biết.

Nghe Diệp Tử kể xong, mọi người nhà họ Mạnh đều sững sờ.

Diệp Tử nhắc nhở: “Chuyện này chỉ nói trong nhà thôi nhé, đừng ra ngoài bàn tán, không thì Lạc Ninh giận mình thật đấy.”

Người trong nhà đều không phải loại nhiều chuyện, ai cũng biết nếu chuyện này bị lộ sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà họ Lục.

Hơn nữa, nhà họ Lục cũng chẳng muốn bị dính vào chuyện với người con dâu độc ác như Hạ Thu Nguyệt.

Cụ ông nhà họ Mạnh liền lên tiếng: “Diệp Tử nói đúng đấy, mọi người nghe rồi thì để đó, đừng đi sau lưng người ta mà đàm tiếu.”

Bà Hà Ái Trân liền chuyển đề tài: “Thôi nào, hôm nay là ngày vui của Diệp Tử và Trì Húc, mình nói chuyện vui đi.”

Cả nhà bèn hỏi về chuyện sửa sang tân phòng.

Mạnh Chiêu Đệ thay mặt trả lời:

“Dạo trước Diệp Tử bận chăm Trì Húc ở viện, nên việc bên nhà mới do em lo. Căn hộ đó mới sửa sang năm ngoái, nội thất đầy đủ, không cần đổi cái gì.”

“Hai đứa cũng bảo không cần thay mới, em chỉ sắm thêm đồ điện, bát đũa nồi niêu và đồ dùng hằng ngày, cả chăn ga gối đệm. Quần áo giày dép túi xách của Diệp Tử em đều chuyển qua rồi.”

“Đồ của Trì Húc thì do chị thông gia giúp chuyển. Ăn xong trưa nay là bọn em sẽ cùng hai đứa về đó, tối nay là có thể dọn vào ở luôn rồi.”

“Mua nồi niêu xoong chảo làm gì? Diệp Tử có biết nấu ăn đâu? Có thuê người giúp việc chưa?” – Mạnh Chiêu Nam hỏi.

Diệp Tử ngượng ngùng: “Dì ơi, mẹ chồng con nấu cho bọn con.”

Hạ Bình Xuân cười giải thích:

“Chị thông gia ở dưới lầu chuẩn bị cho bọn tôi một căn nhà, đồ đạc đều là mới tinh, còn mua thêm cả bộ chăn ga mới, bảo chúng tôi dọn về ở cùng.”

Mạnh Chiêu Đệ nắm tay Hạ Bình Xuân: “Hai bác có thể ở cùng bọn trẻ là em yên tâm rồi. Hai đứa đều bận việc, sợ không ai lo cho ăn uống nghỉ ngơi.”

Hạ Bình Xuân: “Chị thông gia, anh thông gia, cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng bọn trẻ, không để bọn chúng bỏ bữa đâu.”

Mạnh Chiêu Nam đề nghị: “Vậy chúng ta chọn ngày đến nhà mới mở bếp cho chúng nó nhé.”

Cả nhà đều tán đồng, hẹn vài ngày nữa cùng đi làm lễ nhập trạch.

Sau buổi tiệc, bà Hà Ái Trân bảo người giúp việc chuyển hết quà mừng lên xe mới của Trì Húc.

Đây là quà cưới của Mạnh Chiêu Nam và Diệp Phong dành cho Trì Húc.

Xét đến công việc của anh, họ chọn một chiếc xe màu đen, giá tầm 600 nghìn tệ.

Trì Húc rất thích, hôm nay là lần đầu tiên anh lái chiếc xe đó.

Vợ chồng Diệp Phong cùng về nhà mới với vợ chồng Trì Lỗi, giúp tân lang tân nương chuyển đồ lên căn hộ mới.

Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, vợ chồng Diệp Phong mới lưu luyến rời đi.

Vợ chồng Trì Lỗi cũng về phòng dưới lầu nghỉ ngơi, hẹn tối cùng nhau đi ăn.

Diệp Tử và Trì Húc muốn mời vợ chồng Lạc Ninh và vợ chồng Diêu Thanh Chi đi ăn tối.

Đợi cha mẹ rời đi, Trì Húc kéo Diệp Tử về phòng ngủ chính để nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng đã khóa cửa lại.

Diệp Tử biết anh đang nghĩ gì, mặt đỏ tới mang tai.

Cô cố ý nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà còn khóa cửa làm gì?”

Trì Húc mỉm cười đi tới kéo rèm cửa, căn phòng tối sầm lại.

Anh bước đến bế bổng cô lên, thấp giọng nói: “Anh đợi ngày này lâu lắm rồi.”

 

Diệp Tử ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh, nhẹ giọng nhắc: “Cẩn thận đấy, anh mới xuất viện thôi.”

Trì Húc: “Em khỏi lo, anh khỏe lâu rồi. Nếu không phải em cứ bắt anh ở lại, anh đã xuất viện sớm rồi.”

Diệp Tử: “Thì em cũng vì lo cho anh thôi.”

Trì Húc: “Anh biết mà, nên anh ngoan ngoãn nghe lời, nằm viện thêm mấy ngày, dưỡng sức chờ hôm nay.”

Diệp Tử trầm mặc một lát, rồi nói: “Anh nhẹ thôi nhé, nghe nói lần đầu rất đau…”

“Ừ.” Trì Húc cúi xuống hôn cô.

Diệp Tử cứ nghĩ chuyện này cùng lắm kéo dài một tiếng, vì Trì Húc mới hồi phục.

Không ngờ anh lại hành cô suốt ba tiếng đồng hồ.

Nếu không phải tối còn phải đi ăn với Lạc Ninh, chắc anh còn chưa buông tha cho cô.

Lúc bước xuống giường, chân cô mềm nhũn, tức giận mắng:

“Cứ như thể sau này không có cơ hội ấy! Anh không biết giữ sức cũng không thương em gì cả!”

 

Diệp Tử thầm nghĩ, ai mà tin lời anh nói chứ?

Đang cao hứng thế kia, bảo anh kiểm soát được bản năng thì cô thật sự không tin.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, mặt cô lại đỏ bừng lên.

Lúc tắm, Trì Húc lại không yên phận, cuối cùng trong phòng tắm cũng quấn lấy nhau thêm nửa tiếng mới chịu buông cô ra.

May mà vẫn còn kịp giờ, nếu không trễ vì chuyện này, Diệp Tử chắc xấu hổ chết mất.

Hai người từ phòng tắm bước ra, thay quần áo xong xuôi, trong lúc Diệp Tử trang điểm, Trì Húc xuống lầu gọi ba mẹ chuẩn bị sẵn sàng.

Khi anh quay lại, Diệp Tử cũng đã chuẩn bị xong, cầm túi xách và thay giày chuẩn bị ra ngoài.

Trì Húc rất chu đáo, chủ động cầm lấy túi hàng hiệu của Diệp Tử, đi theo cô xuống lầu như một vệ sĩ.

Khi hai người xuống đến tầng một, vợ chồng Trì Lỗi đang trò chuyện với chú bảo vệ.

Thấy hai người đi xuống, chú bảo vệ nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô Diệp, đội phó Trì!”

“Chú vất vả rồi ạ.” Diệp Tử mỉm cười gật đầu, rồi quay sang nhắc mẹ chồng: “Mẹ ơi, lát nữa nhớ mang ít kẹo cưới cho mấy chú bảo vệ nhé.”

Chú bảo vệ vội nói: “Bác gái đưa rồi ạ, cô Diệp xem, ở trên bàn đấy, ai muốn ăn cứ tự lấy.”

Diệp Tử cười: “Vậy thì tốt quá. Chúng cháu đi ăn tối một lát rồi về.”

Chào tạm biệt bảo vệ xong, bốn người cùng ra sân lấy xe, lên đường đến nhà hàng.

Nửa tiếng sau, họ đến nhà hàng mà Diệp Tử đã đặt chỗ trước.

Cả bốn là nhóm đến sớm nhất, sau khi báo với nhân viên lễ tân, họ vào phòng riêng ngồi uống trà chờ khách đến.

Người đến thứ hai là Lục Thừa Uyên, anh lái xe thẳng từ cơ quan tới.

Lạc Ninh đi cùng xe với vợ chồng Diêu Thanh Chi.

Lục Thừa Uyên vừa ngồi xuống đã chúc mừng Trì Húc và Diệp Tử, đưa luôn phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.

Trì Húc không khách sáo nhận lấy.

Diệp Tử không nhịn được trách anh: “Người ta cưới thì anh có mừng đâu?”

Trì Húc ngẩn ra, rồi cười lắc đầu: “Không, nhưng mà lúc đó cậu ấy ký xong giấy kết hôn là trốn luôn, có mời anh ăn cưới đâu.”

Diệp Tử: “Da mặt anh dày thật đấy.”

Hạ Bình Xuân cũng thấy không nên nhận cái phong bì này.

“Con trai, vợ con nói đúng đấy. Con không tặng quà cho Thừa Uyên, giờ sao lại nhận quà của người ta được? Mau trả lại đi con.”

Bình Luận (0)
Comment