Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 337

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên xe, Lục Tân Quân dặn Tề Thuần:

“Thông báo xuống dưới, từ nay việc mua thiết bị y tế của Đức Khang sẽ ưu tiên cho bên tập đoàn Hàn thị. Nhưng chất lượng vẫn phải đảm bảo.”

Tề Thuần đáp:

“Vâng, Chủ tịch.”

Ở nhà nghỉ ngơi, Hàn Lăng Phong nhận được cuộc gọi từ thư ký vào buổi trưa.

Ông được biết đích thân Lục Tân Quân đã ra thông báo: từ nay việc mua thiết bị y tế của Đức Khang sẽ ưu tiên lựa chọn sản phẩm từ Tập đoàn Hàn thị.

Đây chẳng khác nào tài lộc từ trên trời rơi xuống.

Nhưng trong lúc vui mừng, ông lại cảm thấy nặng lòng – vì món lợi này là cái giá quá lớn, phải đánh đổi bằng mạng sống của con gái Hàn Phi.

Vì vậy, ngoài tiếng thở dài, ông chẳng biết nói gì khác.

Từ Đông Nguyệt bước vào phòng, thấy chồng ngồi bên giường ôm điện thoại mà thở dài, cứ tưởng có chuyện xấu từ bệnh viện, liền lo lắng hỏi:

“Phi Phi có chuyện gì không ổn à?”

Hàn Lăng Phong quay lại nhìn vợ, đáp:

“Không phải. Là thư ký Trần gọi tới, báo rằng nhận được thông báo – Chủ tịch Lục đích thân chỉ thị từ nay Đức Khang sẽ ưu tiên mua thiết bị từ Hàn thị.”

Từ Đông Nguyệt nghe vậy thì vui mừng ra mặt, nhưng nghĩ đến con gái lại thấy nghẹn lòng.

Bà hậm hực lẩm bẩm:

“Bây giờ mới nghĩ đến chuyện bù đắp cho chúng ta, muộn rồi.”

Hàn Lăng Phong không vui:

“Sao em có thể nói như vậy? Chuyện này là lỗi của Viễn Chinh, liên quan gì đến Chủ tịch Lục? Bao nhiêu năm qua, ông ấy đã giúp đỡ chúng ta không ít.”

“Cả những khách hàng hợp tác với mình, ai chẳng vì nể mặt Chủ tịch Lục mà chọn hợp tác với Hàn thị?”

Từ Đông Nguyệt không nói gì thêm, chỉ bĩu môi rồi ngồi phịch xuống giường.

Một lát sau, bà hỏi:

“Nếu sau này Phi Phi tỉnh lại mà đòi ly hôn thì sao? Giờ nếu anh nhận lấy ân tình của Chủ tịch Lục, sau này xử lý chuyện đó kiểu gì?”

Hàn Lăng Phong nghe vậy thì nhói cả đầu – một bên là công ty, một bên là con gái.

Thấy chồng im lặng, Từ Đông Nguyệt liền đề nghị:

“Em nghĩ anh tạm thời đừng vội chấp nhận món lợi này. Hoặc là anh đích thân đi gặp Chủ tịch Lục, nói rõ quan điểm của chúng ta.”

“Nói thẳng là, nếu Phi Phi muốn ly hôn, chúng ta sẽ không cản nữa.”

Hàn Lăng Phong ngẫm nghĩ một lát rồi bật dậy.

“Anh định đi đâu?” – Từ Đông Nguyệt hỏi.

Vừa đi vào nhà tắm, Hàn Lăng Phong vừa đáp:

“Em chẳng bảo anh đi gặp Chủ tịch Lục còn gì? Không tranh thủ bây giờ thì sau này e là khó gặp mặt ông ấy.”

Từ Đông Nguyệt vội đứng dậy:

“Để em chọn cho anh một bộ đồ. Phải ăn mặc lịch sự, nhưng đừng quá phô trương.”

Cuối cùng, bà chọn cho chồng một bộ vest màu xám nhạt. Còn dặn không được cạo râu – để trông tiều tụy một chút.

Bên kia, vợ chồng Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh ngủ đến trưa mới dậy. Sau khi ăn trưa cùng bà nội, cả hai cùng ra ngoài.

Lạc Ninh vẫn lo lắng cho Hàn Phi, lại nghĩ đến ba người đang ở bệnh viện – Tề Gia Hằng, Lục Viễn Chinh, Hàn Thiếu Sách – không biết đã ăn uống gì chưa.

Cô nhờ bà giúp chuẩn bị ba phần cơm trưa, rồi cùng Lục Thừa Uyên đến bệnh viện.

Hai người hẹn nhau chiều tan sở Lục Thừa Uyên sẽ quay lại đón cô.

Anh đưa vợ đến cổng viện rồi đến Tập đoàn Đức Khang làm việc.

Lạc Ninh xách cơm đến khoa hồi sức.

Quả nhiên, cả ba người đều chưa ăn trưa.

Cô gọi họ vào phòng họp, bắt họ ăn hết phần cơm mình mang tới.

Sau đó, cô dặn Tề Gia Hằng ăn xong thì về nghỉ một lát, cô sẽ ở lại trông Hàn Phi.

Tề Gia Hằng lúc này mới gật đầu, nói anh sẽ tranh thủ về tắm rửa, trước giờ tan ca sẽ quay lại.

Chỉ cần Hàn Phi có thể tỉnh lại trong vòng ba ngày, thì xem như đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

Lục Viễn Chinh thấy Tề Gia Hằng chăm lo như vậy thì trong lòng hơi khó chịu, cảm giác anh ta có phần quan tâm thái quá.

 

Nhưng nghĩ lại, Tề Gia Hằng trước đó không quen biết Hàn Phi, chắc không có tình cảm gì riêng.

Có lẽ là muốn lấy lòng Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên.

Mà lấy lòng hai người đó, đương nhiên là vì con đường thăng tiến.

Hiện tại viện trưởng là Giáo sư William, còn Tề Gia Hằng lại là học trò của ông ấy.

 

Hàn Phi là cháu dâu trưởng nhà họ Lục, cứu được cô, chẳng khác nào mở rộng tiền đồ.

Nghĩ vậy, Lục Viễn Chinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Chỉ cần Tề Gia Hằng không phải vì Hàn Phi mà ra sức như thế thì được rồi.

Sau khi cả ba ăn xong, Lạc Ninh gọi Lục Viễn Chinh ra ngoài, bảo anh về nghỉ ngơi một chút, tiện thể đưa Tề Gia Hằng về.

Nhưng Lục Viễn Chinh không muốn rời đi, bảo để Hàn Thiếu Sách đưa – vì hôm qua anh ấy là người lái xe.

Thế là Lạc Ninh gọi Hàn Thiếu Sách ra, bảo anh đưa Tề Gia Hằng về, nhân tiện về nhà tắm rửa, thay đồ rồi quay lại.

Dù chỉ mới gặp Lạc Ninh hôm qua, nhưng Hàn Thiếu Sách lại cảm thấy vô cùng tin tưởng cô.

Anh đồng ý đưa Tề Gia Hằng về, tiện thể mình cũng về thay đồ rồi quay lại bệnh viện.

Lục Viễn Chinh thấy vậy cũng tranh thủ đi về tắm rửa thay đồ, nói sẽ quay lại sớm.

Sau khi ba người rời đi, Lạc Ninh nhắn tin cho Diệp Tử, kể sơ qua chuyện xảy ra với Hàn Phi tối qua.

Chưa đầy mười phút sau, Diệp Tử đã chạy tới khoa hồi sức.

Vừa thấy mặt Lạc Ninh, cô liền nắm chặt tay bạn:

“Trì Húc sáng nay về nhà đã kể, mình định liên lạc với cậu nhưng anh ấy bảo cậu trực suốt đêm, chắc đang nghỉ ở nhà, nên mình định tối về mới gọi.”

“Hàn Phi giờ sao rồi?”

Lạc Ninh thở dài:

“Tình hình không tốt lắm. Nội tạng bị tổn thương, trong ca mổ tối qua còn hai lần tim ngừng đập. May mà có Giáo sư William và Trưởng khoa Tề, nếu không thật sự rất nguy hiểm.”

Sắc mặt Diệp Tử cũng trở nên nặng nề.

“Điều đáng sợ nhất chính là tổn thương nội tạng. Trì Húc nói với mình, anh ấy đã xem đoạn ghi hình ở hiện trường – Hàn Phi bị xe của Lê Oanh húc bay ra xa, khi rơi xuống còn đập vào đầu xe của một chiếc ô tô khác, cả phần đầu xe đó lõm xuống hẳn một mảng.”

Lạc Ninh nói:

“May là rơi trúng xe ấy để giảm lực va chạm, nếu rơi thẳng xuống đất thì e là thần tiên cũng khó cứu.”

Diệp Tử gật đầu:

“Mình cũng nói với Trì Húc y như vậy. Hy vọng Phi Phi thật sự là ‘đại nạn không chết, tất có hậu phúc’. Lúc trưa chị ấy còn nói với bọn mình rằng đã quyết định ly hôn, vậy mà tối đến đã gặp phải chuyện như thế…”

Lạc Ninh nghẹn lời, cảm thấy chua xót trong lòng.

Diệp Tử khịt khịt mũi, tức giận nói:

“Người ta nói ‘tướng do tâm sinh’, mình vốn chẳng ưa gì Lê Oanh. Gương mặt cô ta đã toát lên vẻ nham hiểm rồi. Người có lỗi là Lục Viễn Chinh, mắc mớ gì đến Phi Phi? Không đi tông thẳng vào Lục Viễn Chinh, lại quay sang hại một người vô tội như Phi Phi?”

Lạc Ninh lạnh giọng:

“Bởi vì con người vốn hay ‘bắt nạt kẻ yếu, né tránh kẻ mạnh’. Cô ta không dám đụng đến Lục Viễn Chinh.”

Với thân phận như Lục Viễn Chinh, Lê Oanh dĩ nhiên không dám đụng vào. Lại thêm lòng ghen ghét bùng lên, mới khiến cô ta làm liều.

Diệp Tử chợt nhớ ra điều gì, liền hạ giọng nói nhỏ:

“Đúng rồi, để mình kể cậu nghe một chuyện giật gân, do anh họ mình tiết lộ.”

Lạc Ninh tò mò:

“Chuyện gì thế?”

Diệp Tử kể lại việc bà Tưởng xông thẳng vào hậu trường nhà hát, tát Lê Oanh một cái nảy lửa.

Cuối cùng còn nói:

“Hôm đó, trưởng đoàn đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng đình chỉ công tác của Lê Oanh, bảo cô ta lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đoàn. Có lẽ chính chuyện đó đã k*ch th*ch cô ta, khiến cô ta làm ra hành vi cực đoan như vậy.”

“Chồng mình còn nói lúc cảnh sát đến bắt, Lê Oanh không hề tỏ ra hoảng loạn, thậm chí còn cố ý đỗ xe ở chỗ có trạm sạc, như đang chờ cảnh sát đến vậy.”

“À còn nữa, cô ta nói chiếc xe đó là Lục Viễn Chinh tặng cô ta từ trước, còn nhờ chồng mình giúp chuyển xe trả lại cho Lục Viễn Chinh – nên mới cố ý dừng xe sạc điện ở đó.”

Bình Luận (0)
Comment