Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 339

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tân Quân thở dài một hơi thật sâu.

Ông nghiêm túc nói: “Ông đã đình chỉ chức vụ của nó rồi. Ông thấy nó không còn phù hợp ở lại tập đoàn nữa. Nếu chuyện của Lê Oanh bị lộ ra ngoài, cổ phiếu của tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ lao dốc. Ông không thể để nó kéo cả tập đoàn xuống.”

Lục Thừa Uyên dường như đã hiểu được ý của ông nội.

Anh dò hỏi: “Ông nội, ý ông là muốn để anh cả tự tách ra mở hướng riêng ạ?”

Lục Tân Quân gật đầu: “Ông có thể cấp cho nó một khoản vốn, để nó tự mình gây dựng sự nghiệp. Ra bên ngoài nói chuyện cũng dễ nghe, chỉ cần bảo là anh cháu muốn ra ngoài tự lập.”

Lục Thừa Uyên vừa suy nghĩ vừa trả lời:

“Cũng không phải không thể. Với gia đình như chúng ta, người tách ra mở hướng riêng cũng không ít.”

Lục Tân Quân nói: “Vậy cứ quyết định thế đi. Cứ xem tình hình của Hàn Phi đã, chuyện này không vội được, để một thời gian nữa rồi bàn với nó. Hôm nay nói trước với cháu, để cháu có sự chuẩn bị.”

“Sau này, Tập đoàn Đức Khang chỉ có thể dựa vào mình cháu thôi. Gánh nặng trên vai cháu không hề nhỏ.”

Lục Thừa Uyên bình tĩnh, vẫn giữ vẻ điềm đạm: “Vâng, ông cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Lục Tân Quân rất hài lòng, khẽ hất cằm: “Đi làm việc đi.”

Lục Thừa Uyên đứng dậy cáo lui, rời khỏi văn phòng Chủ tịch.

Vừa trở về văn phòng của mình, điện thoại liền đổ chuông.

Thấy là Trì Húc gọi đến, anh lập tức nghe máy.

Lục Thừa Uyên: “Có chuyện gì?”

Trì Húc: “Không làm phiền cậu làm việc chứ?”

Lục Thừa Uyên: “Cậu nghĩ xem?”

Trì Húc cười hì hì: “Vậy tôi nói nhanh nhé. Lê Oanh muốn gặp anh cậu, nếu không sẽ không phối hợp với chúng tôi.”

Lục Thừa Uyên: “Được, tôi sẽ báo để anh ấy đến. Cô ta đang ở đâu?”

Trì Húc: “Sáng nay vừa được chuyển đến trại tạm giam rồi.”

Lục Thừa Uyên: “Tôi biết rồi, vất vả cho cậu. Hôm nào tìm dịp mời cậu ăn bữa cơm.”

Trì Húc: “Được, tôi ghi nhớ nhé. À đúng rồi, tôi còn chuyện riêng muốn hỏi cậu chút.”

Lục Thừa Uyên nhướng mày: “Chuyện gì?”

Trì Húc có chút ngại ngùng, hạ giọng hỏi: “Cậu với vợ cậu, mấy ngày một lần?”

Lục Thừa Uyên: “?”

Trì Húc: “Tôi nói là… chuyện ban đêm, đóng cửa phòng ấy.”

Lục Thừa Uyên mặt đầy vạch đen: “Cậu muốn biết gì?”

Trì Húc: “… Chỉ muốn biết mấy ngày một lần thì được xem là bình thường.”

Lục Thừa Uyên hỏi lại: “Vậy hai người mấy ngày một lần?”

Trì Húc kéo dài giọng: “Ờ… hiện tại là một ngày ba lần…”

Lục Thừa Uyên: “Vợ cậu có ý kiến rồi à?”

Trì Húc: “Sao cậu biết? Tôi biết ngay là cậu có kinh nghiệm mà.”

Lục Thừa Uyên: “Dạo này cậu có tập gym không?”

Trì Húc: “Tôi lấy đâu ra thời gian, cậu đi rồi, bao nhiêu việc một mình tôi cáng đáng cậu biết không?”

Lục Thừa Uyên: “Tôi khuyên cậu sau này nên duy trì thói quen tập luyện đi.”

Trì Húc: “Sao vậy?”

Lục Thừa Uyên: “Như vậy cậu sẽ không còn sức mà ‘tác oai tác quái’ nhiều như thế nữa.”

Trì Húc: “……”

Lục Thừa Uyên: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi cúp máy nhé, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý.”

Trì Húc: “Khoan đã, ý cậu là… một ngày ba lần không bình thường sao? Bọn tôi mới cưới mà, lại đang tuổi sung sức nữa.”

Lục Thừa Uyên: “Cái gì nhiều quá cũng ngán, hiểu chưa?”

Trì Húc: “……”

Lục Thừa Uyên: “Tôi cúp đây.”

Trì Húc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Lục Thừa Uyên đã dứt khoát cúp máy.

Anh tức tối mắng: “Đúng là vô lương tâm! Lần sau mà cậu dám nhờ tôi giúp việc gì, tôi mặc kệ luôn cho xem!”

Vừa dứt lời, Liêu Kiệt gõ cửa bước vào: “Đội phó Trì, Lục Viễn Chinh có thể đến gặp Lê Oanh không ạ?”

Trì Húc nhìn Liêu Kiệt, suy nghĩ một lát rồi vẫy tay ra hiệu anh lại gần.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Liêu Kiệt tưởng có chuyện cơ mật gì, liền nhanh chóng bước đến trước bàn làm việc.

 

Liêu Kiệt nhíu mày, ngược lại hỏi: “Sao vậy, chị dâu không hài lòng với anh à?”

Trì Húc: “Làm gì có, cô ấy chê tôi ‘nhiệt tình quá mức’ thôi.”

Liêu Kiệt bật cười: “Vậy thì anh nên ‘giảm nhiệt’ đi một chút.”

Trì Húc nghẹn lời.

Liêu Kiệt vỗ vai Trì Húc: “Đội phó, tôi hiểu mà. Giờ anh đang ở độ tuổi sung sức, lại mới cưới nữa.”

Nghe vậy Trì Húc mới thấy dễ chịu hơn: “Đúng là thế mà.”

Liêu Kiệt: “Nhưng chuyện này không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, phải nghĩ cho chị dâu nữa chứ. Chị ấy làm việc ở bệnh viện vất vả thế, tối về còn phải phục vụ anh, tôi nghe thôi cũng thấy mệt giùm rồi.”

Trì Húc: “……”

Liêu Kiệt mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.

Nửa tiếng sau, Trì Húc rời khỏi văn phòng. Vừa ra đến đại sảnh, liền thấy đám nam đồng nghiệp trong tổ đang nhìn mình cười cười.

Còn có người nháy mắt, nói lớn: “Đội phó Trì, anh đỉnh thật đấy!”

Trì Húc lập tức quay sang nhìn Liêu Kiệt.

Liêu Kiệt đang cúi đầu, cố gắng nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc, trong cục đã lan truyền một tin đồn: Đội trưởng đội hình sự Trì Húc sức lực dồi dào, khiến cô vợ trẻ mới cưới than trời than đất.

Đến gần giờ tan ca, Trì Húc bị Cục trưởng Dương Binh gọi vào văn phòng.

Dương Binh đưa cho anh một xấp hồ sơ dày cộp, dặn dò:

“Trong này là các vụ án cũ chưa phá trong mười năm qua. Dạo này tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ, tìm xem có đầu mối nào không.”

Trì Húc nhíu mày nhìn xấp hồ sơ trong tay, không hiểu sao đột nhiên lại bị giao cho công việc cực nhọc này.

Anh lật giở xấp hồ sơ trong tay, hỏi: “Cục trưởng, đây là…”

Dương Binh khẽ ho một tiếng.

“Nghe nói dạo này cậu tràn đầy sinh lực, tôi thấy cơ thể cậu chắc chắn đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn sung sức hơn trước. Về nhà nhớ nói với mẹ cậu đừng hầm canh bổ cho cậu nữa, kẻo vợ cậu chịu khổ theo.”

Trì Húc thật sự dở khóc dở cười: “Cục trưởng, tôi…”

Dương Binh giơ tay ra hiệu anh đừng nói thêm.

“Trì Húc, tôi cũng từng trải qua rồi. Hồi đó tôi cũng như cậu, huyết khí phương cương, nên tôi hiểu mà. Giao nhiệm vụ này cho cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Được rồi, đi làm thêm giờ đi.”

Trì Húc còn muốn biện bạch, nhưng Dương Binh đã giả vờ bấm điện thoại gọi, anh đành bất lực rời khỏi văn phòng.

Quay lại tổ, Trì Húc nặng nề ném xấp hồ sơ lên bàn của Liêu Kiệt, tức tối nói:

“Xem cậu gây ra chuyện tốt gì kia! Tung tin bậy bạ khắp nơi, đến cả Cục trưởng Dương cũng biết rồi. Đây, nhiệm vụ do ông ấy giao, bắt chúng ta phải tăng ca, điều tra lại các vụ án chưa phá trong mười năm qua!”

“Là cậu làm loạn lên, nên từ hôm nay trở đi, cậu phải ở lại tăng ca với tôi. Những người khác cũng đừng hòng đi đâu hết, toàn bộ ở lại tăng ca cho tôi!”

Liêu Kiệt há hốc mồm nhìn Trì Húc.

Trì Húc chẳng buồn để ý, quay người rời đi, để lại xấp hồ sơ trên bàn Liêu Kiệt.

Chiều hôm đó, Lạc Ninh trực suốt tại khoa Hồi sức tích cực. Đến gần giờ tan ca, Tề Gia Hằng quay lại nhận ca.

Cô báo cáo tình hình của Hàn Phi cho Tề Gia Hằng xong thì rời đi, chuẩn bị bắt xe về nhà.

Lục Thừa Uyên bên kia phải tăng ca, không thể đến đón cô.

Vừa ra khỏi tòa nhà nội trú, điện thoại trong túi cô rung lên.

Lấy ra xem thì thấy là Diệp Tử gọi tới.

Lạc Ninh vuốt màn hình nhận cuộc gọi: “Tan làm rồi à?”

Diệp Tử: “Ừ, cậu thì sao? Chuẩn bị về chưa?”

Lạc Ninh: “Đang đi đây. Mình phải bắt xe về, chồng mình phải tăng ca.”

Diệp Tử: “Trì Húc cũng phải tăng ca. Hay để mình đưa cậu về nhé.”

Lạc Ninh: “Nhưng mà cậu không tiện đường mà.”

Diệp Tử: “Không sao đâu, dù sao anh ấy tăng ca thì cũng chẳng về sớm được.”

Lạc Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu qua nhà mình ăn cơm rồi hẵng về, né được giờ cao điểm sẽ đỡ kẹt xe.”

Bình Luận (0)
Comment