Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 354

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.

Lạc Ninh và Diệp Tử phải quay lại khoa cấp cứu làm việc, hẹn với Diêu Thanh Chi sẽ ghé thăm sau giờ tan ca.

Trước khi rời phòng sinh, Lạc Ninh có trấn an Tần Lãng, báo rằng tình hình của Diêu Thanh Chi vẫn ổn, bảo anh đừng quá căng thẳng.

Cô cũng dặn anh nếu có gì bất thường thì gọi điện cho cô ngay.

Thế nhưng, vì trong lòng vẫn cứ lo lắng cho Diêu Thanh Chi nên cả buổi chiều hôm đó, Lạc Ninh và Diệp Tử đều khó mà tập trung làm việc.

May là buổi chiều cũng ít ca bệnh, nên chưa tới giờ tan ca, Tề Gia Hằng đã cho cả hai rời ca sớm để về lại khoa sản.

Tới trước cửa phòng sinh, hai người thấy Tần Lãng đang đi tới đi lui, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.

“Thanh Chi bắt đầu sinh rồi à?” – Lạc Ninh hỏi.

Tần Lãng vội vàng đáp: “Vừa rồi y tá ra báo, Thanh Chi đã lên bàn đẻ rồi, hai người đến đúng lúc lắm, nhờ hai người vào xem giúp giùm tôi với, cảm ơn nhiều lắm.”

“Được, đừng lo quá, bọn tôi vào xem ngay.” – Lạc Ninh nói xong liền cùng Diệp Tử vào trong.

Càng đi vào sâu, tiếng r*n r* của Diêu Thanh Chi càng rõ.

Khi đến phòng sinh, thấy cô đang nằm trên bàn đẻ, tóc tai rối bời, mồ hôi đầm đìa.

Các bác sĩ và nữ hộ sinh đang kiên nhẫn hướng dẫn cô cách rặn.

Lạc Ninh và Diệp Tử lập tức tiến lại gần.

Diêu Thanh Chi thấy hai người tới, cố nén đau, th* d*c nói:

“Đúng là muốn lấy mạng tôi mà… Đợi tôi sinh xong, nhất định phải dạy cho Tần Lãng một trận. Đừng hòng bắt tôi sinh đứa thứ hai nữa!”

Lạc Ninh biết, cô chỉ đang nói trong lúc bực bội.

Bởi vì phần lớn sản phụ đều “quên đau sau sinh”.

Dĩ nhiên, lúc này không thể cãi, chỉ có thể phụ họa theo.

Lạc Ninh: “Được, đợi cậu ra ngoài rồi tha hồ dạy dỗ, giờ thì giữ sức lại, cố gắng sinh bé ra trước đã.”

Diệp Tử cũng cổ vũ: “Cố lên nhé Thanh Chi, bọn mình sẽ bên cậu đến cùng.”

Diêu Thanh Chi: “Ngại quá, khiến hai cậu không được tan ca về nhà.”

“Bọn mình ngày nào cũng về nhà, đâu thiếu gì một hôm. Ngày trọng đại như thế này, bọn mình tất nhiên phải ở lại bên cậu.” – Lạc Ninh nắm tay cô.

Diệp Tử: “Đúng đó, chồng mình tăng ca, ông xã Lạc Ninh cũng bận, bọn mình về trễ cũng không sao.”

Lạc Ninh đoán, Diêu Thanh Chi đã bắt đầu chuyển dạ rồi, chắc trong vòng một tiếng là sinh xong.

Ai ngờ, từng phút trôi qua, Diêu Thanh Chi càng kiệt sức, rặn mãi vẫn chưa sinh được.

Cô bắt đầu thấy lo.

Lạc Ninh trao đổi ánh mắt với bác sĩ chính – bác sĩ Hoàng – rồi rủ ra ngoài bàn chuyện.

Lạc Ninh: “Bác sĩ Hoàng, tình hình của Thanh Chi còn nên tiếp tục không? Để lâu quá sẽ ảnh hưởng tới bé mất. Có nên chuyển mổ không?”

Bác sĩ Hoàng cũng mồ hôi đầy trán: “Bé hơi to nên sinh thường rất khó. Tôi từng khuyên bác sĩ Diêu mổ luôn cho khỏe, nhưng cô ấy cứ muốn sinh thường. Cho cô ấy thêm nửa tiếng nữa. Nếu vẫn không được, phải đưa đi mổ, tránh gây nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con.”

Lạc Ninh: “Vậy tôi ra thông báo cho bác sĩ Tần, để chuẩn bị tinh thần. Nếu cần mổ còn phải xin chữ ký, gọi phòng mổ, báo với gây mê. Lúc đó tôi và Diệp Tử sẽ hỗ trợ cùng anh.”

Bác sĩ Hoàng gật đầu: “Được, cứ vậy đi.”

Lạc Ninh ra ngoài, vẻ mặt nghiêm trọng khiến Tần Lãng tim đập thình thịch.

Anh run giọng hỏi: “Lạc Ninh… Thanh Chi cô ấy…”

Lạc Ninh cố mỉm cười trấn an: “Đừng lo, cô ấy tạm thời vẫn ổn. Chỉ là bé to quá, Thanh Chi lại đuối sức. Tôi và bác sĩ Hoàng đã bàn rồi, nếu nửa tiếng nữa vẫn không sinh được thì sẽ chuyển mổ. Anh chuẩn bị tinh thần ký giấy nhé.”

Chân Tần Lãng mềm nhũn, suýt ngồi bệt xuống, may mà mẹ anh – Chu Ngọc – kịp đỡ.

Chu Ngọc trách con trai: “Con thật là, Lạc Ninh nói rồi còn gì, không được thì mổ. Sao mà yếu đuối thế. Lạc Ninh à, dì không trông cậy gì ở Tần Lãng đâu, Thanh Chi nhờ vào mấy đứa cả đấy. Cảm ơn con và bác sĩ Diệp nhé.”

Lạc Ninh: “Không sao đâu dì. Trường hợp như Thanh Chi không hiếm, đừng quá lo lắng. Bác sĩ Hoàng rất có kinh nghiệm, nếu phải mổ, cháu và Diệp Tử cũng sẽ vào hỗ trợ.”

 

Chu Ngọc: “Vậy thì làm theo sắp xếp của các cháu đi.”

Cuối cùng, Diêu Thanh Chi không thể sinh thường được.

Nửa tiếng sau, chính cô là người chủ động yêu cầu mổ.

Cô nói bản thân đã không còn sức, lo sợ nếu kéo dài sẽ khiến con bị thiếu oxy.

Lạc Ninh liền bảo Diệp Tử đi trước, đến phòng mổ điều phối lịch, báo gây mê, và để Tần Lãng ký giấy.

Còn cô và bác sĩ Hoàng đưa Diêu Thanh Chi đi chuẩn bị trước mổ.

Nửa tiếng sau, Diêu Thanh Chi được đưa lên bàn mổ.

Ca mổ do bác sĩ Hoàng làm chính, Lạc Ninh và Diệp Tử phụ tá.

Khi đứa bé được bế ra từ bụng Diêu Thanh Chi, cả Lạc Ninh và Diệp Tử đều sửng sốt.

Cân lên một cái – trời ơi, chín cân tám lạng!

Bác sĩ Hoàng vừa vỗ mông bé vừa lắc đầu: “Bé to thế này mà sinh thường thì đúng là cực hình.”

Vừa dứt lời, đứa bé đã cất tiếng khóc vang dội.

Bác sĩ Hoàng bế bé đến bên Diêu Thanh Chi: “Bác sĩ Diêu, chúc mừng nhé, là một cô công chúa xinh đẹp.”

Nói xong, bác sĩ giao bé cho y tá: “Đưa qua nhi khoa kiểm tra đi.”

Lạc Ninh trao đổi ánh mắt với Diệp Tử: “Cậu đi cùng bé sang khoa Nhi nhé, mình ở lại hỗ trợ nốt.”

Bác sĩ Hoàng còn phải khâu vết mổ cho Diêu Thanh Chi, bước này cũng rất quan trọng.

Diệp Tử vui mừng theo y tá bước ra ngoài.

Cô vừa đi trước, vừa khi cửa phòng mổ mở ra, thì tươi cười báo tin:

“Bác sĩ Tần, chúc mừng! Bé là một công chúa khỏe mạnh xinh đẹp, và bác sĩ Diêu cũng ổn rồi, không cần lo lắng đâu.”

Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa khóc tiến tới xem con gái.

 

Chu Ngọc cũng vô cùng vui sướng: “Tuyệt quá! Công chúa khỏe mạnh là tốt rồi, đúng là một chiếc “áo bông” dễ thương cho mẹ nó đây.”

Sau khi Tần Lãng và Chu Ngọc cùng nhìn ngắm bé xong, Diệp Tử nhắc:

“Chúng ta phải đưa bé sang khoa Nhi để kiểm tra, hai bác cho ai đi cùng với bọn cháu, rồi để người còn lại ở đây đợi bác sĩ Diêu nhé?”

Tần Lãng liếc mẹ: “Mẹ và dì đi với Diệp Tử nhé, con ở lại này đợi Thanh Chi.”

Chu Ngọc gật đầu: “Được, mẹ với Diệp Tử đi, ba con cũng sắp tới rồi, con cứ ở đây đợi đi.”

Vừa lúc Diệp Tử và Chu Ngọc vừa bước ra thì Lục Thừa Uyên cùng Tần Hiếu Thiên đi tới – họ vừa gặp nhau ở bãi đỗ xe.

Tần Hiếu Thiên thấy con trai thì hỏi ngay: “Tần Lãng, Thanh Chi thế nào rồi?”

Tần Lãng gật đầu với Lục Thừa Uyên rồi hồi hộp trả lời cha mình:

“Ba ơi, ba tới hơi muộn rồi. Y tá vừa bế cháu sang khoa Nhi kiểm tra rồi, là một bé gái nhỏ xinh. Mẹ con đi theo sang rồi.”

“Nếu ba muốn xem cháu thì có thể qua khoa Nhi gặp họ. Còn con phải ở đây đợi Thanh Chi.”

“Vậy được, ta qua khoa Nhi xem cháu gái trước đã.” – Tần Hiếu Thiên không đợi nữa, lại có Lục Thừa Uyên ở đây để cùng chia sẻ với Tần Lãng, nên vội vàng đi sang khoa Nhi.

Khoảng nửa tiếng sau, Diêu Thanh Chi được chuyển vào phòng VIP để nghỉ ngơi sau mổ, và bé gái cũng được đưa từ khoa Nhi về.

Tần Lãng phấn khích đến mức không thể trấn tĩnh lại được.

Lúc thì nhìn vợ còn đang ngủ say, lúc lại sang nhìn con gái, lúc cười, lúc lại lau nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment