Lục Thừa Uyên kể lại việc tối qua anh đã xem được tài liệu trên điện thoại của Lạc Ninh.
Hai ông bà nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Dương Thái Liên lo lắng nói:
“Đứa nhỏ Lạc Ninh này chắc là sợ làm phiền người khác nên mới muốn tự mình gánh vác mọi chuyện. Có lẽ cũng là do bà nội dặn dò. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc họ cũng rất khó chịu.”
“Thừa Uyên, lần này là cháu không đúng rồi. Cháu không thể chỉ mải làm việc mà không quan tâm đến Lạc Ninh và gia đình bên đó, dù sao cũng nên chủ động hỏi han đôi câu, cuối tuần thì ghé qua một chút.”
Lục Tân Quân tiếp lời:
“Thừa Uyên, lời bà nội cháu nói không sai. Cháu đã biết chuyện thì nên chủ động, sao cứ phải chờ Lạc Ninh tự mình nói ra? Còn ngồi đó làm gì nữa, không mau đến bệnh viện xem sao!”
“Lạc Ninh chắc chắn sẽ đến tìm Trưởng khoa khoa Tiêu hoá của bệnh viện chúng ta để bàn việc. Giờ cháu đi vẫn còn kịp, để ông bảo Tề Thuần liên hệ với Viện trưởng và Trưởng khoa Tiêu hoá, để họ phối hợp với Lạc Ninh.”
Lục Thừa Uyên vội đứng dậy:
“Vâng, ông nội, vậy cháu đi trước. Xử lý xong chuyện này rồi cháu quay về công ty.”
Lục Tân Quân phất tay:
“Đi nhanh đi. Việc nhà là quan trọng nhất. Công ty có bao nhiêu người ở đó, thiếu cháu một lúc vẫn xoay được.”
Lục Thừa Uyên vội vàng lái xe rời đi.
Lục Tân Quân thì lập tức gọi cho trợ lý đặc biệt Tề Thuần, bảo anh ta ngay lập tức liên hệ với Viện trưởng William và Trưởng khoa Tiêu hoá của bệnh viện tổng viện.
…
Ở phía bên kia, sau khi đến bệnh viện tổng viện, Lạc Ninh bảo tài xế dừng xe ở cổng bệnh viện.
Cô xuống xe và đi về phía khoa Tiêu hoá.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy Trưởng khoa Lương của khoa Tiêu hoá dẫn theo một nhóm bác sĩ tươi cười tiến lại.
Trưởng khoa Lương niềm nở:
“Bác sĩ Lạc, trợ lý đặc biệt Tề vừa gọi cho tôi rồi. Chính Chủ tịch đã đích thân căn dặn, bảo chúng tôi nhất định phải phối hợp với cô. Tôi cũng đã liên hệ với bệnh viện thành phố để lấy báo cáo kiểm tra của chú cô.”
“Tình hình không phải là xấu nhất, chỉ cần phẫu thuật và hóa trị kịp thời, chú cô vẫn có hy vọng hồi phục. Phòng bệnh VIP của chúng tôi đã chuẩn bị xong, chú cô lúc nào tiện có thể làm thủ tục nhập viện?”
Nghe Trưởng khoa Lương nói một hơi dài như vậy, Lạc Ninh không khỏi ngạc nhiên.
Sao bên ông nội lại biết chuyện này? Còn bảo trợ lý Tề gọi điện trực tiếp?
Lúc này, cánh cửa thang máy phía sau đột nhiên mở ra, Lục Thừa Uyên bước nhanh ra ngoài.
Anh lái xe như bay đến đây, sợ không kịp gặp cô.
Trưởng khoa Lương và nhóm bác sĩ vội cúi chào:
“Chào Lục tổng!”
Lạc Ninh quay lại nhìn anh, bất ngờ hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
Lục Thừa Uyên vừa tức vừa xót, bước nhanh đến, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói:
“Tối qua anh đã xem tài liệu trong điện thoại của em, vẫn đang chờ em chủ động nói với anh. Tại sao lại không nói?”
“Chuyện lớn thế này, em định tự mình gánh vác hết sao?”
Lạc Ninh khẽ nói:
“Gần đây anh bận quá, với lại chuyện này em cũng xử lý được…”
Lục Thừa Uyên cau mày:
“Em như thế là không xem anh là người nhà. Anh là chồng em, là cha của đứa nhỏ trong bụng em.”
Anh cố tình nói lớn tiếng để các bác sĩ xung quanh đều nghe được, để họ coi trọng Lạc Ninh và chuyện này hơn.
Quả nhiên, đám bác sĩ trở nên nghiêm túc hẳn.
Lạc Ninh hơi đỏ mặt. Giờ ai mà không biết họ là vợ chồng chứ, đến cả cô lao công quét dọn cũng biết rồi.
Trưởng khoa Lương hùa theo:
“Gia đình là để cùng nhau chia sẻ, nhất là trong lúc khó khăn. Cô nên nghe lời Lục tổng.”
Lạc Ninh nghe ra được hàm ý trong lời Trưởng khoa Lương, rõ ràng là đang bảo cô xin lỗi Lục Thừa Uyên – đúng là kẻ giỏi nịnh bợ.
Trước mặt bao người, dĩ nhiên Lạc Ninh phải giữ thể diện cho chồng mình.
Cô kéo nhẹ áo sơ mi của anh, khẽ nói:
“Em biết rồi, chồng à, sau này có chuyện gì em nhất định sẽ nói với anh sớm. Lần này là do em suy nghĩ chưa chu đáo.”
Nhìn ánh mắt lóe sáng của cô, tim Lục Thừa Uyên mềm nhũn, nhân cơ hội siết nhẹ tay cô một cái.
Anh dịu dàng nói:
“Chồng em dù bận đến đâu thì bệnh viện này cũng là bệnh viện nhà mình, dành chút thời gian nói một câu vẫn có thể. Anh đã gọi cho chú rồi, chắc sắp tới.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy phía sau lại “đinh” một tiếng mở ra.
Lạc Thần xách hành lý, đỡ Lạc Bắc Dương bước ra, phía sau còn có ông Ngưu và Lý Hương Cúc đi theo.
Lạc Ninh nhìn thấy Lý Hương Cúc liền hỏi:
“Bà nội, sao bà cũng tới ạ?”
Lý Hương Cúc đáp:
“Bà không yên tâm.”
Rồi quay sang Lục Thừa Uyên, “Thừa Uyên, thật ngại quá, lại làm phiền cháu. Công việc cháu bận rộn vậy mà còn phải lo chuyện này.”
Lạc Bắc Dương cũng gật đầu chào Lục Thừa Uyên, có chút ngại ngùng.
Lục Thừa Uyên mỉm cười:
“Bà nội, chúng ta là người một nhà, bà nói như vậy chẳng khác gì coi cháu là người ngoài.”
Lý Hương Cúc thấy Lạc Ninh ra sức nháy mắt với mình, vội tiếp lời:
“Được rồi, vậy bà không khách sáo nữa.”
Trưởng khoa Lương chủ động bước đến hỏi Lạc Bắc Dương:
“Xin hỏi, ông là ông Lạc Bắc Dương đúng không?”
Lạc Bắc Dương vội gật đầu:
“Vâng, chào anh.”
Lạc Ninh giới thiệu:
“Chú à, đây là Trưởng khoa Lương của khoa Tiêu hoá bên cháu. Trưởng khoa Lương rất có kinh nghiệm điều trị bệnh này, phòng bệnh cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chuyện sau này chú cứ nghe theo sắp xếp của trưởng khoa.”
Lạc Bắc Dương:
“Vâng, cảm ơn trưởng khoa, sau này xin nhờ anh giúp đỡ nhiều.”
Trưởng khoa Lương:
“Không có gì đâu ạ. Vậy chúng ta đi về phía phòng bệnh trước, lát nữa tôi sẽ giới thiệu bác sĩ điều trị chính và y tá cho ông.”
Mọi người cùng Trưởng khoa Lương đi tới phòng bệnh VIP.
Lạc Thần vừa nhìn quanh vừa trầm trồ:
“Oa, đây là phòng bệnh thật sao? Trông chẳng khác gì khách sạn năm sao, chắc đắt lắm nhỉ?”
Lục Thừa Uyên đáp lời Lạc Thần:
“Bệnh viện nhà mình, mọi người không cần lo về chi phí, điều quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh.”
Lạc Thần kéo tay Lạc Bắc Dương:
“Ba, ba nghe thấy chưa? Chỉ cần tập trung trị bệnh cho tốt là được.”
Lạc Bắc Dương xúc động đến rưng rưng nước mắt:
“Tất cả là nhờ vào Lạc Ninh và Thừa Uyên cả.”
Lý Hương Cúc cũng thấy nhẹ lòng hơn:
“Đúng vậy, nên con phải trị bệnh cho tốt, đừng phụ tấm lòng của Lạc Ninh và Thừa Uyên. Mau chóng phẫu thuật, mau chóng điều trị.”
Lạc Bắc Dương:
“Yên tâm đi mẹ, con nhất định sẽ điều trị nghiêm túc.”
Sau khi sắp xếp xong cho Lạc Bắc Dương, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên xin phép rời đi trước.
Lục Thừa Uyên nhất quyết kéo Lạc Ninh đến quán trà cạnh cổng bệnh viện ăn sáng.
Anh gọi rất nhiều món và chăm chú nhìn cô ăn từng chút một.
Vừa ăn vừa trò chuyện.
Bất chợt, Lục Thừa Uyên nhớ ra chuyện gì:
“Có phải mấy hôm nữa em phải lập hồ sơ và đi khám thai không? Là ngày nào? Anh đi cùng em.”
Lạc Ninh định nói không cần, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lục Thừa Uyên, lời định nói ra lại đổi ý:
“Sáng ngày kia nhé, em phải nhịn đói để làm xét nghiệm.”
Lục Thừa Uyên gật đầu:
“Được, vậy sáng ngày kia anh sẽ đi cùng em, khám xong mình quay lại đây ăn sáng.”
Lạc Ninh cắn một miếng bánh bao nhân sữa trứng, khẽ đáp:
“Ừ.”
“Đừng cử động,” Lục Thừa Uyên đột ngột lên tiếng.
Lạc Ninh giật mình, lập tức ngồi yên không dám nhúc nhích.
Lục Thừa Uyên lấy một tờ khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng lau đi vệt nhân bánh dính trên khóe môi cô, cười nói:
“Xong rồi.”
Lạc Ninh cau mày:
“Làm em giật cả mình, cứ tưởng trên người có con gì.”
Lục Thừa Uyên cong môi cười trêu chọc:
“Hóa ra bác sĩ Lạc của chúng ta cũng có thứ sợ à? Em sợ loại gì? Gián à?”
Lạc Ninh đáp ngay:
“Sâu róm, loại không có xương, mềm mềm ấy. Thôi, đừng nhắc nữa, chỉ nghĩ tới thôi là da gà nổi hết cả lên, huống hồ gì thấy tận mắt.”