Lục Tân Quân gật đầu: “Chúng ta chỉ đưa ra đề nghị thôi, cứ làm theo ý cháu là được.”
Lạc Ninh mỉm cười: “Cảm ơn ông nội, cháu sẽ không cố gắng quá sức đâu. Các đồng nghiệp ở khoa Cấp cứu rất quan tâm và chăm sóc cháu.”
Lục Tân Quân: “Vậy thì tốt rồi. Thừa Uyên, lát nữa cháu nói với Trưởng khoa Tề một tiếng, nhờ anh ấy quan tâm thêm đến vợ cháu.”
Lục Thừa Uyên gật đầu: “Vâng, ông nội. Lát nữa cháu sẽ gọi điện cho Trưởng khoa Tề.”
Bữa tối kéo dài khoảng một tiếng, mọi người đều rất vui vẻ, sau đó lại chuyển sang phòng trà để tiếp tục uống trà và trò chuyện.
Dương Thái Liên không ít lần cảm ơn Lạc Ninh và Lý Hương Cúc.
Bà còn tặng Lạc Ninh bộ trang sức đá quý trị giá cả triệu mà ban ngày đã mua cho cô.
Còn Lý Hương Cúc thì được tặng một chiếc vòng tay phỉ thúy có chất lượng còn tốt hơn.
Lý Hương Cúc không muốn nhận: “Bà nội Thừa Uyên, tuy con trai tôi năm xưa có cứu Thừa Uyên, nhưng bao năm nay nhà bà cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi. Giờ còn chăm sóc thêm cho Lạc Ninh nữa…”
“Tôi thực sự rất cảm kích, thế là đủ rồi. Sau này đừng cảm thấy có lỗi với chúng tôi, hay muốn bù đắp thêm gì nữa.”
Dương Thái Liên vẫn kiên quyết đeo chiếc vòng vào tay còn lại của Lý Hương Cúc.
Bà cảm động nói: “Chị Hương Cúc, chị nói vậy là không đúng rồi. Năm xưa nếu không nhờ Lạc Ninh và ba con bé, thì Thừa Uyên làm sao còn ngồi được ở đây. Mạng của nó là ba Lạc Ninh dùng mạng mình đổi lấy.”
“Cho dù chúng tôi có dâng cả gia tài này cho các chị, cũng chẳng quá đáng gì cả.”
Lục Tân Quân cũng gật đầu: “Đúng thế, chị Hương Cúc, đừng khách sáo nữa. Chỉ là một chiếc vòng thôi, đối với chúng tôi không đáng là gì. Tiền bạc ấy mà, sống không mang theo đến, chết cũng chẳng đem đi được.”
“Chị cứ yên tâm nhận lấy đi. Còn nữa, bệnh của em trai ba Lạc Ninh, chị cũng đừng lo. Nếu bác sĩ bên bệnh viện chúng tôi chữa không khỏi, chúng tôi sẽ mời bác sĩ nước ngoài sang chữa.”
Lý Hương Cúc cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Cảm ơn mọi người. Bà già như tôi chẳng giúp được gì cho con trai, mong mọi người giúp nó.”
Lục Tân Quân: “Nói vậy là khách sáo rồi, đều là người một nhà cả. Dù chúng tôi có năng lực hay không, cũng sẽ nghĩ mọi cách để cứu cậu ấy.”
Dương Thái Liên: “Đúng vậy. Năm xưa khi Lạc Ninh và ba con bé ra tay cứu Thừa Uyên và cha nó, họ đâu có do dự gì.”
Lý Hương Cúc gật đầu, không nói thêm gì.
Bà thầm nghĩ, ông trời thật công bằng. Năm xưa con trai lớn của bà cứu Lục Thừa Uyên, bây giờ nhà họ Lục lại cứu con trai thứ của bà.
Hai bên coi như đã huề nhau.
Lúc Dương Thái Liên đang trò chuyện với Lý Hương Cúc về vòng phỉ thúy, Lạc Ninh liền gọi Ngưu Lập Quần ra ngoài nói chuyện.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Ông Ngưu, ông có muốn cưới bà cháu không?”
Ngưu Lập Quần từ lâu đã mong ước chuyện này, mơ cũng muốn, nhưng sợ người nhà họ Lạc không đồng ý nên đành im lặng mà ở bên chăm sóc Lý Hương Cúc.
Giờ nghe Lạc Ninh hỏi vậy, ông không rõ cô có ý gì, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Lạc Ninh mỉm cười: “Ông Ngưu, ông đừng căng thẳng. Cháu không đến để chất vấn đâu, cháu thật lòng muốn biết suy nghĩ của ông.”
“Ông xem, ông và bà cháu sống chung bao năm nay rồi, nói ra ngoài cũng khó giải thích phải không?”
“Sau này khi con cháu cháu ra đời, cháu phải nói với bọn nhỏ thế nào về ông đây?”
“Lạc Ninh, cảm ơn cháu. Ông mơ còn muốn cưới bà cháu, nhưng sợ cháu và chú cháu phản đối nên không dám nói ra.”
Lạc Ninh: “Sao cháu lại phản đối được chứ? Bao năm qua, ông luôn âm thầm chăm sóc cháu và bà, cháu rất biết ơn ông. Trong lòng cháu từ lâu đã coi ông là ông nội rồi.”
“Cháu hi vọng sau này, con cháu cháu sinh ra có thể gọi ông là cụ nội.”
Ngưu Lập Quần xúc động đến mức không biết nói gì, chỉ biết không ngừng cảm ơn cô.
Lạc Ninh bảo ông vào trong gọi bà ra, cô muốn nói chuyện với bà.
Ngưu Lập Quần trở vào phòng trà, chẳng mấy chốc Lý Hương Cúc đã bước ra ngoài.
Bà hỏi Lạc Ninh: “Sao thế, có gì mà không nói trong phòng được, lại phải gọi ra ngoài, làm người ta nghĩ gì?”
Lạc Ninh nắm lấy tay bà, cười nói: “Vì cháu phải hỏi ý bà trước mà.”
Lý Hương Cúc nhìn cháu gái: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Lạc Ninh hơi mím môi, trông có vẻ ngập ngừng.
“Bà ơi, sau này khi con cháu cháu ra đời, bọn nhỏ phải gọi ông Ngưu là gì đây? Cháu phải giải thích thế nào về thân phận của ông ấy?”
Lý Hương Cúc sững người, bà chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dù không phải việc lớn, nhưng lại là chuyện cần giải quyết.
Thấy bà im lặng, Lạc Ninh nói tiếp: “Bà, bà nói thật cho cháu biết đi, bà có thích ông Ngưu không?”
Mặt Lý Hương Cúc đỏ bừng: “Lớn tuổi rồi, còn nói thích với không thích, ngại chết đi được.”
Lạc Ninh: “Bà nói gì thế, dù bao nhiêu tuổi đi nữa, cũng có quyền thích ai đó mà. Cả đời bà vất vả, một mình nuôi ba và chú cháu lớn, rồi còn chăm cháu nữa. Bà, cháu thật lòng xót xa cho bà.”
Lý Hương Cúc đưa tay vuốt má Lạc Ninh.
“Bà biết cháu thương bà. Cháu đã cho bà cuộc sống tốt nhất rồi còn gì. Bà giờ sống rất vui vẻ, ở biệt thự rộng rãi, ăn mặc chẳng thiếu gì, bao người phải ganh tỵ ấy chứ.”
Lạc Ninh lắc đầu: “Không phải vậy đâu bà. Cho dù tụi cháu có tốt với bà thế nào, cũng không thay thế được sự quan tâm của một người bạn đời. Nói thật với bà, cháu vừa hỏi ông Ngưu rồi, ông ấy rất muốn cưới bà.”
Lý Hương Cúc há miệng, ngập ngừng: “Già thế này rồi còn cưới hỏi gì, để người ta cười chết.”
Lạc Ninh: “Bà quan tâm người ta làm gì? Bản thân mình vui vẻ mới quan trọng. Bà nghĩ đi, sau này cháu đưa con đến thăm bà, bà sẽ giới thiệu ông Ngưu thế nào?”
Lý Hương Cúc dường như có chút dao động: “Nhưng còn chú cháu thì sao…”
Lạc Ninh: “Cháu sẽ nói với chú. Đợi chú làm xong phẫu thuật, cháu sẽ tự mình nói với chú ấy. Chú ấy không có quyền phản đối đâu, sau này còn phải sống chung dưới một mái nhà, vẫn cần ông Ngưu giúp chăm sóc mà.”
“Nếu chú ấy có ý kiến, vậy thì đừng để ông Ngưu chăm nữa là được.”
Lý Hương Cúc cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý.
Lạc Ninh liền kéo tay bà, cùng bước vào nhà, thông báo tin vui này với cả nhà họ Lục.
Dương Thái Liên vui mừng nói: “Vậy là song hỷ lâm môn rồi, chúc mừng hai người nhé, chị Hương Cúc, ông Ngưu. Vậy mau chọn ngày lành đi, đi đăng ký kết hôn, rồi tụi mình tổ chức ăn mừng cho đàng hoàng!”
Lý Hương Cúc hơi ngại ngùng: “Già cả rồi, chỉ cần đi đăng ký là được, không cần tổ chức gì đâu.”
Dương Thái Liên: “Già thì sao chứ, đây là chuyện vui, đương nhiên phải ăn mừng! Nếu không muốn làm bên ngoài, vậy mình tổ chức ở nhà cũng được. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ sang chúc mừng.”
Lý Hương Cúc quay sang nhìn Ngưu Lập Quần.
Ông cười hiền: “Tôi nghe lời bà.”
Lạc Ninh đề nghị: “Cháu thấy mình cứ đi ăn ở ngoài cho tiện, nấu nướng ở nhà phiền phức lắm. Chúng mình chọn nhà hàng rồi đặt phòng riêng là được.”
Lục Thừa Uyên liền nắm tay vợ: “Anh đồng ý. Để anh đặt nhà hàng, mình cùng nhau mừng cho bà và ông Ngưu.”
Lý Hương Cúc đành gật đầu: “Thôi được rồi, cứ để các cháu lo, chỉ cần người nhà mình là được.”
Cả nhà trò chuyện rôm rả về tin vui của Lý Hương Cúc và Ngưu Lập Quần, mãi đến mười giờ tối mới tan tiệc.
Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên cùng tiễn bà và ông Ngưu ra tận cổng.
Cô cười nói: “Ông Ngưu, sau này cháu phải đổi cách xưng hô, gọi ông là ‘ông nội’ rồi.” Cô vừa nói vừa nắm tay bà đặt vào tay Ngưu Lập Quần.
Cảm động nói: “Ông nội, sau này bà cháu xin nhờ ông chăm sóc, vất vả cho ông rồi ạ.”