Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 368

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi được dì đẩy vào nhà vệ sinh, Hàn Phi liền bảo họ ra ngoài.

Cô khóa trái cửa lại, rồi khẽ đứng dậy, đẩy xe lăn đến chặn cửa, sau đó mới quay lại đi vệ sinh.

Mấy ngày nay, chân cô hồi phục khá nhanh, đã có thể bước đi chậm rãi.

Nhưng cô không dám bước đi ngoài phòng, chỉ có thể mượn cớ vào nhà vệ sinh để thử luyện tập vài bước.

Xong xuôi, cô tiến tới bồn rửa mặt để đánh răng rửa mặt, chải đầu.

Sau đó giãn gân cốt một chút rồi quay lại ngồi lên xe lăn, mở cửa gọi dì vào.

Không ngờ lại là Lục Viễn Chinh lao tới trước.

Anh ta giành đẩy cô về giường bệnh, không cho phản kháng, bế cô đặt lên giường.

Hàn Phi không dám giãy dụa, sợ anh ta phát hiện chân cô đã có thể cử động, đành để yên cho hắn làm.

Dì nhà họ Hàn vội chạy lại nói: “Lục tổng, sao ngài lại phải tự tay làm vậy, để chúng tôi là được rồi.”

Lục Viễn Chinh thực chất đang muốn thử xem bản thân còn cảm giác với Hàn Phi không.

Cái ôm lúc nãy, anh ta chỉ cảm thấy như đang ôm một khúc gỗ, chẳng có chút cảm xúc gì, trong lòng hơi hụt hẫng.

Nhưng anh ta không thể ly hôn.

Cái chỗ dựa nhà họ Hàn, anh ta không thể buông được.

Vừa mới đặt Hàn Phi ổn định lên giường, Trưởng khoa Tề đã dẫn bác sĩ vào khám phòng.

Anh đi đầu, liếc nhìn Lục Viễn Chinh một cái rồi bước tới cạnh giường bệnh của Hàn Phi: “Cô Hàn, hôm nay thấy thế nào?”

Tim Hàn Phi lại đập loạn, giọng cũng trở nên căng thẳng: “Tôi thấy ổn.”

Tề Gia Hằng cầm ống nghe khám cho cô.

Lục Viễn Chinh đứng bên nhìn vài giây, cảm thấy chán liền quay lưng vào nhà vệ sinh.

Hàn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, còn lén trao đổi ánh mắt với Tề Gia Hằng.

Sau khi kiểm tra xong, Tề Gia Hằng dặn dò bác sĩ phụ trách vài điều cần lưu ý, rồi còn lén siết nhẹ tay Hàn Phi một cái.

Sau đó mới rời khỏi phòng cùng đoàn bác sĩ.

Dì giúp việc nhà họ Hàn thấy Lục Viễn Chinh chưa ra, liền vội chạy đến bên giường hỏi: “Tiểu thư, giờ phải làm sao?”

Hàn Phi lắc đầu: “Cháu cũng không biết, dì à, anh ta còn dai hơn keo dính.”

Quan trọng là mẹ cô – Từ Đông Nguyệt – lại đổi ý, tám phần là sẽ phản đối cô ly hôn.

Nghĩ đến đây, Hàn Phi cắn răng, lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Thiếu Sách:

Hàn Phi: Anh ơi, Lục Viễn Chinh cứ bám lấy em trong phòng bệnh không chịu đi. Em không muốn dây dưa nữa. Anh hỏi xem luật sư Hoa có rảnh không, đưa chị ấy tới đây giúp em nói rõ với hắn. Mình trực tiếp kiện ly hôn luôn.

Hai phút sau, Hàn Thiếu Sách trả lời:

Hàn Thiếu Sách: Xong rồi, anh và luật sư Hoa sẽ tới trong vòng một tiếng.

Hàn Phi: Tuyệt quá! Gặp nhau rồi nói nhé.

Lục Viễn Chinh ở trong nhà vệ sinh rất lâu mới ra.

Ra ngoài liền hỏi: “Em muốn ăn gì sáng? Anh đi mua cho.”

Hàn Phi đáp: “Gì cũng được, tôi không kén ăn. Nhưng đừng đi lâu quá, lát nữa anh tôi tới, dẫn theo một người muốn giới thiệu với anh.”

Lục Viễn Chinh nhướn mày nhìn cô: “Ai vậy?”

Hàn Phi: “Tới rồi anh sẽ biết.”

Trong lòng Lục Viễn Chinh bỗng có dự cảm chẳng lành.

Vừa đi vừa suy nghĩ câu nói của Hàn Phi.

Hàn Thiếu Sách sẽ dẫn ai tới?

Đi một đoạn, hắn chợt hiểu ra — chẳng lẽ là… luật sư?

Lục Viễn Chinh không hề sợ luật sư ly hôn. Chỉ cần anh ta không đồng ý, không ký tên, thì Hàn Phi có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

Anh ta tới cửa bệnh viện mua cháo và bánh bao rồi quay lại.

Hàn Phi không từ chối, ăn hết sạch.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Vừa ăn sáng xong, Hàn Thiếu Sách đã tới, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, toát lên phong thái chuyên nghiệp.

Lục Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Hàn Thiếu Sách, cười giả lả: “Anh cả, hôm nay rảnh rỗi ghé qua à?”

Hàn Thiếu Sách không đáp, chỉ ra hiệu cho người phụ nữ kia.

Anh giới thiệu với em gái: “Phi Phi, đây là luật sư Hoa.”

Hàn Phi gật đầu chào: “Luật sư Hoa, chào chị. Thật ngại quá, làm phiền chị phải đến tận đây.”

Hoa Trinh: “Không sao đâu, cô Hàn, thật ra tôi nên đến sớm hơn, chỉ là gần đây bận quá.”

Hàn Phi: “Không sao cả. Dù sao chuyện của tôi cũng không thể gấp được. Hôm nay Lục tổng có mặt ở đây, thật đúng lúc, chị có thể nói với anh ta ý định của tôi.”

Hoa Trinh gật đầu, quay sang Lục Viễn Chinh: “Lục tổng, xin chào. Tôi là Hoa Trinh, luật sư của Văn phòng luật Phái Hòa. Cô Hàn ủy thác cho tôi phụ trách vụ ly hôn giữa cô và anh.”

 

Nói rồi, Hoa Trinh lấy bản thỏa thuận ly hôn cùng danh thiếp từ cặp tài liệu, đưa cho Lục Viễn Chinh.

Anh ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, lạnh nhạt nói: “Luật sư Hoa đúng không? Vợ tôi chỉ vì tai nạn mà bị kích động nên mới nghĩ quẩn như vậy. Thay mặt cô ấy, tôi xin lỗi. Chúng tôi sẽ không ly hôn đâu.”

Hàn Phi tức đến trợn trắng mắt: “Lục Viễn Chinh! Trước khi xảy ra tai nạn tôi đã muốn ly hôn rồi, là anh không chịu ký! Được thôi, nếu anh không muốn thương lượng thì gặp nhau ở tòa! Tôi sẽ kiện ly hôn!”

Ánh mắt Lục Viễn Chinh chằm chằm nhìn cô, đầy ẩn ý.

Hàn Phi đưa mắt ra hiệu cho Hoa Trinh, nói: “Cho anh ta xem đi, nếu muốn công khai cũng chẳng sao.”

Hoa Trinh hiểu ý, thu lại thỏa thuận ly hôn, rồi lấy ra một xấp ảnh.

Đó là những bức ảnh chụp Lục Viễn Chinh ra vào hội sở và khách sạn thời gian gần đây.

Là ảnh do paparazzi cô bỏ tiền thuê chụp, một số còn là hình ảnh cắt từ video giám sát do hacker lấy được từ hệ thống khách sạn.

Lục Viễn Chinh khẽ nhíu mày, nhận lấy đống ảnh xem xét.

Người phụ nữ trong ảnh chính là nhân viên PR ở hội sở – Đỗ Quyên.

Còn người đàn ông không ai khác chính là Lục Viễn Chinh.

Hàn Thiếu Sách siết chặt nắm tay, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Lục Viễn Chinh, hôm đó trước mặt tôi và ba tôi, cậu đã thề thốt thế nào? Kết quả thì sao? Mới có mấy ngày mà cậu lại…”

Anh không thể nói tiếp, sợ sẽ khiến em gái tổn thương thêm.

Anh cố nén cơn giận trong lòng: “Thôi, tôi không muốn cãi với cậu. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể buông tha cho Phi Phi, chia tay trong êm đẹp. Nếu còn chút khí chất đàn ông, thì đừng dây dưa mãi nữa.”

Lục Viễn Chinh không ngờ Hàn Phi lại thuê người theo dõi và chụp trộm mình.

Giây phút này, anh ta mới nhận ra Hàn Phi thật sự đã quyết tâm ly hôn.

Nhưng anh ta vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ.

“Phi Phi, em tin hay không thì tùy, giữa anh và người phụ nữ đó thật sự không có gì. Chỉ là uống vài ly thôi, em cũng biết dạo này tâm trạng anh không tốt…”

“Lục Viễn Chinh, anh tưởng tôi là đồ ngốc à?” – Hàn Phi ngắt lời anh ta.

“Đừng có nói với tôi là hai người vào khách sạn chỉ để nói chuyện, hay là cùng ngủ chung giường mà không làm gì cả?”

Lục Viễn Chinh: “…”

Hàn Thiếu Sách: “Bằng chứng rõ rành rành ra đó, cậu còn định chối? Lục Viễn Chinh, cậu thật sự chẳng đáng mặt đàn ông.”

Lục Viễn Chinh vô thức nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng.

Hàn Phi hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, tôi cũng chẳng buồn đôi co nữa. Luật sư Hoa, phiền chị giúp tôi nộp đơn kiện ly hôn lên tòa. Đừng quên gửi luôn những bức ảnh này kèm theo.”

Hoa Trinh gật đầu: “Vâng, cô Hàn. Ngày mai tôi sẽ nộp hồ sơ.”

Lục Viễn Chinh siết chặt tay, ánh mắt nhìn Hàn Phi đầy phức tạp: “Hàn Phi, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”

Khóe môi Hàn Phi khẽ run lên, giọng lạnh lùng chất vấn:

“Lục Viễn Chinh, ai mới là người tuyệt tình? Vì anh mà tôi suýt mất mạng, vẫn chưa đủ à? Hay là… anh muốn tôi phải chết? Nếu vậy, được thôi, tôi đưa mạng cho anh, anh giết tôi đi!”

Bình Luận (0)
Comment