Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 372

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phi Phi, đừng kích động quá, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” – Tề Gia Hằng nhẹ nhàng khuyên.

Anh quay sang nhìn Từ Đông Nguyệt:

“Dì à, xin dì đừng trách Hàn Phi. Là cháu thích cô ấy. Nếu muốn trách, xin hãy trách cháu.”

Từ Đông Nguyệt trừng mắt nhìn anh.

“Trưởng khoa Tề, cậu cũng không phải vô can. Tôi rất biết ơn vì cậu đã cứu mạng Hàn Phi, nhưng cậu là bác sĩ, vậy mà lại *** bệnh nhân của mình, trong khi cô ấy vẫn còn là người có chồng.”

“Cậu không thấy mất mặt sao? Người như cậu không xứng làm bác sĩ. Tôi sẽ đi khiếu nại cậu!”

“Mẹ! Mẹ quá đáng lắm rồi!” – Hàn Phi hét lên.

“Là con quyến rũ anh ấy! Là con không biết xấu hổ! Nếu mẹ dám đi khiếu nại anh ấy, con sẽ chết ngay trước mặt mẹ!”

Nói xong, cô liền nhảy xuống giường, lao về phía cửa sổ.

Tề Gia Hằng hoảng hốt lao tới kéo cô lại:

“Phi Phi, đừng dại dột!”

Từ Đông Nguyệt kinh hoàng nhìn đôi chân của con gái, thảng thốt:

“Hàn Phi, chân con…”

Hàn Phi lúc này mới nhận ra mình đã lộ tẩy.

Từ Đông Nguyệt giận đến run người, ôm ngực, mắng:

“Con… con dám lừa mẹ?! Con nói chân không còn cảm giác, thế mà lại chạy được!?”

Hàn Phi thở dài rồi thẳng thắn:

“Con lừa mọi người là vì con muốn ly hôn với tên khốn đó. Con nhờ bác sĩ Tề giúp giấu chuyện này, giả vờ mình bị liệt – chỉ có như vậy mới cắt đứt được với hắn.”

Từ Đông Nguyệt tức đến run rẩy, tay ôm ngực:

“Con… con thật sự khiến mẹ tức chết mất! Mấy hôm nay mẹ mất ăn mất ngủ vì chuyện của con! Mẹ tự trách mình không thôi, con có biết không?”

Hàn Phi cười khẩy:

“Mẹ tưởng con ngủ được à? Mẹ có biết bây giờ con yếu như đậu hũ không? Đặc biệt là trái tim, từ lâu đã bị Lê Oanh đâm vỡ tan rồi.”

“Nếu không phải nhờ gặp được Gia Hằng, cho con hy vọng sống tiếp, thì con đã không còn tồn tại rồi. Mẹ à, nếu mẹ muốn chia rẽ bọn con, thì khác nào mẹ tự tay giết con lần nữa. Con nói thật đấy.”

“Dù sao con cũng đã chết một lần, con không sợ chết lần hai. Nhưng mẹ có từng nghĩ tại sao ông trời lại để Gia Hằng là người mổ cho con không?”

Từ Đông Nguyệt sững người, nhìn sang Tề Gia Hằng – lúc này đang ôm chặt lấy Hàn Phi với ánh mắt đầy lo lắng.

Lục Viễn Chinh chưa bao giờ từng có ánh mắt như thế với con gái bà.

Hàn Phi dừng lại vài giây rồi nói tiếp:

“Mẹ à, mạng con là do Gia Hằng cứu. Có thể mẹ không tin, nhưng con yêu Gia Hằng. Dù quen nhau chưa lâu, nhưng như thế là đủ rồi.”

“Những ngày qua con mới hiểu, yêu một người là cảm giác hạnh phúc đến nhường nào. Nếu mẹ thật sự nghĩ cho con, thì hãy tác thành cho bọn con. Con xin mẹ đấy, hơn hai mươi năm qua, con luôn làm theo ý mẹ.”

“Bây giờ, xin mẹ hãy để con làm theo ý mình được không?”

Nói rồi, Hàn Phi quỳ xuống.

Từ Đông Nguyệt chết lặng, sững sờ nhìn con gái.

Tề Gia Hằng thấy vậy cũng quỳ theo, cầu khẩn:

“Dì à, cháu thật lòng với Phi Phi. Cô ấy là người cháu muốn cùng đi hết quãng đời còn lại.”

“Đi hết quãng đời?” – Từ Đông Nguyệt mở to mắt – “Trưởng khoa Tề, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nói trắng ra, cậu là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Hàn Phi là ai, cậu là ai? Một bác sĩ nghèo như cậu làm sao xứng với con gái tôi! Nhà họ Hàn có sa sút thì cũng không đến mức phải gả con cho một bác sĩ nghèo!”

“Phi Phi, chuyện sáng nay anh đã nói với ba rồi. Ba vừa gọi điện dặn mẹ…” – Hàn Thiếu Sách đẩy cửa bước vào, nói liền một mạch.

Nói xong, anh mới sững người khi thấy hai người đang quỳ gối.

Anh vội khép cửa lại:

“Ai nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

Từ Đông Nguyệt trừng mắt nhìn con trai:

“Đừng nói với mẹ là con không biết hai đứa nó đang qua lại với nhau.”

Hàn Thiếu Sách ngớ ra vài giây, sau đó trấn tĩnh lại rồi nói với mẹ:

“Mẹ, để họ đứng dậy rồi nói tiếp có được không? Phi Phi suýt nữa mất mạng, mẹ nỡ để em ấy quỳ thế này sao?”

Từ Đông Nguyệt tức đến đỏ cả mặt:

“Mẹ có bắt nó quỳ đâu? Là nó tự làm chuyện mất mặt rồi tự quỳ! Một người có chồng mà đi cặp với bác sĩ, mẹ còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?!”

“Mẹ, con thật sự không hiểu…” – Hàn Thiếu Sách ngắt lời.

“Lục Viễn Chinh ra ngoài ngoại tình, suýt nữa khiến Phi Phi mất mạng, sao mẹ chưa từng mắng hắn lấy một câu? Nếu mẹ dùng sự giận dữ này để trút lên hắn, liệu hắn còn dám như vậy không?”

Từ Đông Nguyệt nghẹn họng, trừng mắt nhìn con trai mà không tìm được lời phản bác.

Hàn Thiếu Sách bước tới đỡ hai người đang quỳ dậy.

“Hai người không cần phải quỳ trước mẹ tôi. Vì các người không làm gì có lỗi cả. Kẻ có lỗi là Lục Viễn Chinh – chính hắn khiến Phi Phi quyết định ly hôn, điều đó sớm muộn cũng sẽ xảy ra.”

“Hàn Thiếu Sách! Con câm miệng cho mẹ!” – Từ Đông Nguyệt quát.

“Nếu không có sự cho phép của mẹ, Hàn Phi đừng hòng ly hôn!”

Hàn Thiếu Sách nhìn mẹ mình chằm chằm:

“Mẹ à, theo pháp luật, mẹ không có quyền can thiệp vào hôn nhân của Phi Phi. Trước kia em ấy nghe lời mẹ là vì yêu và hiếu thảo với mẹ. Kết quả là suýt nữa mất cả mạng.”

“Là bác sĩ Tề cứu sống em ấy. Việc em ấy muốn lấy ân báo ân không có gì sai. Sai ở đây là mẹ – vào lúc này mà vẫn muốn kiểm soát hôn nhân của con gái mình. Mẹ thấy mình còn xứng làm mẹ nữa không?”

Mắt Từ Đông Nguyệt như phun lửa.

Hàn Thiếu Sách đã nói đến mức này thì quyết nói cho tới cùng:

“Con thật sự không hiểu – nếu là con, làm cha mẹ, con sẽ không bao giờ nỡ để con mình phải chịu tủi nhục. Suốt thời gian qua, con luôn tự trách mình, nhận ra trước đây cả nhà mình thật quá ích kỷ…”

“Trước giờ chẳng ai quan tâm Phi Phi sống có vui không. Con nghĩ, nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội bù đắp, thì con phải sửa chữa lỗi lầm trước kia. Nên con ủng hộ Phi Phi ly hôn, ủng hộ em ấy theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”

“Hay quá nhỉ, Hàn Thiếu Sách.” – Từ Đông Nguyệt hừ lạnh một tiếng – “Tôi cứ thắc mắc sao Hàn Phi lại dám nộp đơn ly hôn, hóa ra là có cậu chống lưng phía sau. Được lắm, tôi già rồi, hai đứa cánh cứng cả rồi.”

“Hàn Phi, tôi nói cho cô biết, nếu cô thật sự dám ly hôn với Viễn Chinh, thì đừng nhận tôi là mẹ nữa!”

Nói xong, Từ Đông Nguyệt quay người mở cửa, giận dữ bỏ đi.

Hàn Thiếu Sách không mấy để tâm, quay đầu nhìn em gái, bỗng phát hiện ra một điều:

“Phi Phi, chân em…”

Khóe môi Hàn Phi run nhẹ:

“Anh à… chân em đột nhiên khỏi rồi.”

Hàn Thiếu Sách nhìn sang Tề Gia Hằng, giơ ngón tay cái khen ngợi:

“Trưởng khoa Tề, anh thật sự là ngôi sao may mắn của em tôi đó!”

Tề Gia Hằng cạn lời, cười gượng ngại ngùng.

Anh đỡ Hàn Phi ngồi lại giường bệnh:

“Xin lỗi, chuyện vừa rồi với mẹ em…”

 

“Có anh hay không thì mẹ em cũng không chấp nhận chuyện em ly hôn đâu. Em đã nghĩ kỹ rồi, lần này dù phải cắt đứt quan hệ với gia đình, em cũng phải ly hôn. Nếu không, sống như vậy khác gì đã chết.”

Hàn Thiếu Sách xót xa:

“Phi Phi, em đừng lo. Ba lần này đã dịu hơn trước rồi. Anh sẽ nói chuyện với ba, nhờ ba khuyên mẹ. Đợi mẹ nguôi giận rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Hàn Phi lắc đầu:

“Anh, em không lo. Cung đã lên dây thì không thể không bắn. Em đã bước ra bước này, thì sẽ không quay đầu. Em sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì khiến em thay đổi quyết định nữa.”

Bình Luận (0)
Comment