Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 375

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ là cuộc đi dạo của hai người, cuối cùng lại thành bốn người cùng nhau.

Tề Gia Hằng đẩy xe cho Hàn Phi, còn Hàn Thiếu Sách thì quấn lấy Thẩm Thanh Vận, năn nỉ cô kể về những vụ án bà từng tham gia làm cố vấn cho cảnh sát.

Thẩm Thanh Vận có tài ăn nói, kể chuyện sinh động, tình tiết ly kỳ hấp dẫn.

Người nghe cũng theo đó mà hào hứng không thôi.

Trong lòng Hàn Phi thầm tán thưởng, quả không hổ danh là giáo sư đại học.

Giờ cô mới hiểu sự tao nhã của Tề Gia Hằng là do ảnh hưởng từ gia đình. Cô không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.

So với những gia đình hào môn chỉ có tiền mà thiếu tình người, cô càng mong mình được sinh ra trong một gia đình hòa thuận, yêu thương nhau như nhà họ Tề.

Quan trọng hơn cả, Thẩm Thanh Vận không hề có ý xem thường hay ghét bỏ cô.

Cũng không hỏi han gì đến chuyện giữa cô và Tề Gia Hằng.

Những bậc cha mẹ có thể dành cho con cái sự tôn trọng lớn nhất như thế này, thực sự rất hiếm.

Hàn Phi cảm thấy mình đã không nhìn nhầm người, nếu có thể ở bên Tề Gia Hằng, nhất định sẽ hạnh phúc.

Đi dạo quanh bệnh viện một vòng, Thẩm Thanh Vận bảo khát nước.

Hàn Thiếu Sách liền xung phong đi mua cà phê mời mọi người, Thẩm Thanh Vận cũng bảo con trai đi cùng.

Còn lại hai người phụ nữ.

Thẩm Thanh Vận đẩy Hàn Phi tới một góc yên tĩnh nghỉ ngơi.

Hàn Phi chủ động xin lỗi: “DÌ ơi, thật xin lỗi, cháu không nên kéo anh Gia Hằng vào chuyện này, khiến anh ấy gặp phiền phức.”

Thẩm Thanh Vận xua tay rất khoáng đạt.

“Cháu không cần xin lỗi, trong chuyện này, người sai không phải là cháu. Sai là gã đàn ông không biết trân trọng cháu kia, cháu lựa chọn dừng lại đúng lúc là hoàn toàn đúng đắn.”

“Dì từng làm cố vấn cho cảnh sát, đã gặp rất nhiều người phụ nữ giống cháu, đáng tiếc là có quá nhiều người không biết cách dừng lại đúng lúc, cuối cùng mới tạo thành bi kịch, thậm chí đánh mất cả mạng sống.”

“Cháu đã vì người đàn ông đó mà đánh đổi nửa cái mạng, bây giờ càng nên dứt khoát cắt đứt cuộc hôn nhân đó. Việc cháu và Gia Hằng nảy sinh tình cảm cũng không có gì sai.”

“Cảm xúc vốn dĩ là thứ con người không thể kiểm soát, điều quan trọng là thái độ và cách cháu xử lý chuyện này, đừng dây dưa không dứt.”

Hàn Phi cảm động gật đầu: “Vâng, cháu sẽ xử lý sớm thôi, cháu đã nhờ luật sư nộp đơn ly hôn và xin lệnh cấm tiếp xúc rồi.”

Thẩm Thanh Vận mỉm cười: “Đã bước ra được bước đầu tiên thì đừng quay đầu lại nữa, giao hết cho luật sư xử lý là được rồi, còn cháu thì cứ vui vẻ sống cuộc sống của mình.”

“Không cần bận tâm đến suy nghĩ của bất kỳ ai, kể cả dì.”

Hàn Phi nhìn Thẩm Thanh Vận, thì thào: “Giá mà mẹ cháu cũng cởi mở như dì thì tốt biết bao.”

Thấy ánh mắt Hàn Phi long lanh, Thẩm Thanh Vận không khỏi xót xa, chủ động nắm lấy tay cô, an ủi:

“Cháu phải hiểu rằng, mỗi người có hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, nền tảng giáo dục khác nhau nên tư duy cũng khác biệt. Cháu không thể yêu cầu ai cũng phải nghĩ giống mình.”

“Khi họ có ý kiến khác, cháu cần tự mình phán đoán và đưa ra lựa chọn. Bởi vì cuộc sống là của cháu, không phải của họ, con đường cháu đi cũng nên do chính cháu quyết định.”

“Đó cũng là lý do dì không can thiệp vào chuyện của Gia Hằng. Vì đó là cuộc đời của nó, không phải của dì.”

Hàn Phi ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Thanh Vận, từ ánh mắt bà, cô nhìn thấy sức mạnh.

Cô gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn dì, cháu hiểu rồi.”

Thẩm Thanh Vận cười: “Đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng quá, đời người ngắn lắm, ta nên sống vui vẻ mỗi ngày, bởi vì cháu sẽ không bao giờ biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Bên kia, Hàn Thiếu Sách cùng Tề Gia Hằng đang trên đường đến quán cà phê.

Hai người im lặng đi một đoạn, Hàn Thiếu Sách bất ngờ lên tiếng: “ Trưởng khoa Tề, tôi ủng hộ cậu và em gái tôi quen nhau.”

Tề Gia Hằng quay sang nhìn Hàn Thiếu Sách, trầm mặc vài giây rồi đáp: “Cảm ơn.”

 

 

“Hắn ta hoàn toàn không che giấu gì cả. Mẹ của Lục Viễn Chinh còn muốn người đó sinh con cho hắn. Phi Phi lúc đó đã khóc mà nói muốn ly hôn, nhưng cả nhà chúng tôi đều phản đối.”

“Cuối cùng cô ấy bị chúng tôi thuyết phục, tôi thật sự hối hận. Nếu lúc đó tôi đứng ra ủng hộ em gái ly hôn, có lẽ cô ấy đã không bị người đàn bà kia đâm xe.”

Tề Gia Hằng không ngờ mọi chuyện lại trớ trêu như vậy.

Nghĩ đến đây, anh càng thấu hiểu Hàn Phi đã phải chịu đựng tổn thương sâu sắc đến nhường nào.

Gương mặt anh trầm xuống, âm thầm hạ quyết tâm: từ nay về sau, nhất định sẽ không để Hàn Phi bị tổn thương nữa.

Hàn Thiếu Sách quay sang nhìn Tề Gia Hằng, nghiêm giọng:

“Tôi không phản đối chuyện hai người quen nhau. Nhưng nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với Phi Phi như Lục Viễn Chinh đã làm, tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

“Từ nay trở đi, đã có tôi – người anh này – bảo vệ cho con bé.”

Tề Gia Hằng nhìn Hàn Thiếu Sách: “Hàn thiếu, xin hãy yên tâm, tôi không phải Lục Viễn Chinh.”

Hàn Thiếu Sách: “Tôi tin cậu, nên mới sẵn sàng cho cậu cơ hội. Hy vọng cậu có thể cho Phi Phi thêm chút thời gian. Tôi sẽ nhanh chóng giúp con bé xử lý xong chuyện ly hôn. Đến lúc đó, hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau.”

“Còn về ba mẹ tôi, cậu không cần lo lắng. Tôi sẽ tự mình nói chuyện với họ. Ba tôi vẫn nghe lời tôi, còn mẹ tôi tuy hơi bảo thủ, nhưng cũng không phải người không thể thuyết phục.”

Tề Gia Hằng nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người quay về với cà phê, nhìn thấy Thẩm Thanh Vận và Hàn Phi đang cười nói vui vẻ.

Hàn Thiếu Sách nhanh chóng đưa cốc cà phê cho Thẩm Thanh Vận.

“Dì à, nếm thử xem cà phê trong nước khác gì với bên kia. Trưởng khoa Tề nói dì rất thích cà phê, ở nước ngoài ngày nào cũng uống.”

“Cảm ơn, vừa ngửi mùi thơm đã thấy hấp dẫn rồi.” Thẩm Thanh Vận nhận lấy ly cà phê, mỉm cười nói.

“Hai người đang nói chuyện gì vui thế?” Tề Gia Hằng đưa ly cà phê cho Hàn Phi, tiện miệng hỏi.

Hàn Phi nhìn anh, đáp: “Dì đang kể cho em nghe mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của anh.”

Tề Gia Hằng cong môi cười: “Là chuyện thú vị hay chuyện xấu hổ vậy?”

Hàn Phi đáp ngay: “Tất nhiên là chuyện thú vị rồi.”

Thẩm Thanh Vận cười nhẹ: “Mẹ đang kể cho Phi Phi nghe chuyện hồi con học mẫu giáo, bị mấy bé gái đuổi theo đòi hôn đấy.”

Mặt Tề Gia Hằng lập tức đỏ bừng: “Mẹ…”

Hàn Phi nghiêng đầu nhìn Tề Gia Hằng, cười trêu: “Anh có gương mặt thế kia, được yêu thích cũng là điều bình thường thôi, ngại gì chứ.”

Hàn Thiếu Sách cũng cười hì hì: “Đúng thế, còn tôi thì chưa từng có cô bé nào đuổi theo cả, từ nhỏ đến giờ luôn.”

Tề Gia Hằng: “Đàn ông đẹp trai chưa chắc là chuyện tốt, đẹp là để khen phụ nữ.”

Hàn Phi: “Chuyện đó em không đồng ý đâu, em chính là thích đàn ông đẹp trai.”

Tề Gia Hằng khẽ nhướng mày: “Vậy ra, em thích anh là vì anh đẹp trai sao?”

Hàn Phi hơi đỏ mặt: “Không hoàn toàn, còn có sức hút của anh khi làm việc nữa, giống như thiên sứ giáng trần vậy.”

Tề Gia Hằng sững người, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Phi, không chớp lấy một lần.

Thẩm Thanh Vận và Hàn Thiếu Sách nhìn nhau, cả hai đều mím môi cười mà không nói gì.

Bị Tề Gia Hằng nhìn đến ngại, Hàn Phi lảng đi: “Em nên về phòng bệnh rồi, làm phiền mọi người nhiều quá.”

Hàn Thiếu Sách liền đứng dậy, rất biết điều.

“Để tôi đưa Phi Phi về phòng. Dì à, dì với trưởng khoa Tề lâu rồi không gặp, chắc có nhiều chuyện để nói. Chờ Phi Phi xuất viện rồi, tôi sẽ mời mọi người ăn đặc sản Bắc Lĩnh.”

Thẩm Thanh Vận mỉm cười gật đầu: “Được, dì sẽ đợi. Cũng sắp tới rồi, ba của Gia Hằng cũng sẽ đến, chúng ta cùng đi nhé.”

Bình Luận (0)
Comment