Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 383

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Gia Hằng nhìn Hàn Phi, nắm lấy tay cô: “Bóng tối đã qua rồi, những ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn”.

Hàn Phi khẽ cười, nụ cười có chút cay đắng: “Mong là vậy”.

Tề Gia Hằng nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ trước trán cô: “Cuộc đời có thăng có trầm, không ai mãi mãi ở đáy vực”.

Hàn Phi gật đầu.

“Cho nên em phải cắt đứt hết những ràng buộc từ quá khứ thì mới có thể leo lên được. Nếu tất cả đều đã cắt đứt rồi, phần còn lại chỉ là cố gắng vươn lên”.

Tề Gia Hằng: “Anh sẽ cùng em đi lên”.

Hàn Phi cảm động, ôm chặt lấy Tề Gia Hằng, nép vào lồng ngực anh: “Cảm ơn anh, Gia Hằng, gặp được anh đúng là may mắn lớn nhất của em”.

Tại khoa cấp cứu, Lạc Ninh và Diệp Tử đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh, thì đột nhiên một người đàn ông cõng một cô gái lao vào.

Vừa chạy, anh ta vừa hô: “Bác sĩ, cứu người, bạn tôi ngất xỉu rồi!”

Lạc Ninh và Diệp Tử lập tức vào trạng thái khẩn cấp.

“Đặt cô ấy lên giường bệnh, đừng hoảng, nói rõ tình trạng cho chúng tôi” – Lạc Ninh nói với người đàn ông.

Anh ta đặt cô gái lên giường.

Diệp Tử nhìn thấy gương mặt của cô gái thì bất giác thốt lên: “A…”

Lạc Ninh nhíu mày nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử chỉ vào cô gái hỏi người đàn ông: “Bạn của anh là phóng viên của đài truyền hình thành phố phải không?”

Người đàn ông khá thành thật: “Đúng vậy, bọn tôi làm ở tổ chương trình Trực tiếp Bắc Lĩnh, tôi là quay phim, tên là Đinh Mạo, cô ấy là người dẫn chương trình, tên là Chu Đồng”.

Diệp Tử quay sang giải thích với Lạc Ninh: “Ba mẹ chồng mình rất thích xem chương trình này, cũng rất thích phóng viên này, thường khen cô ấy dám phanh phui mặt tối của xã hội”.

 

Đinh Mạo vội trình bày: “Hôm nay bọn tôi ra ngoài phỏng vấn theo kế hoạch, vừa đến gần bệnh viện của các cô thì Chu Đồng đột nhiên ngất xỉu, thấy gần bệnh viện nên tôi đưa cô ấy vào đây luôn”.

Lạc Ninh: “Cô ấy có tiền sử bệnh gì không? Trước khi ngất có dấu hiệu gì lạ không?”

Đinh Mạo lắc đầu: “Không có bệnh gì cả, chỉ là cô ấy vì muốn lên hình cho đẹp nên ăn rất ít, buổi sáng thường chỉ uống một ly cà phê. Hôm nay cũng vậy, chỉ uống mỗi cà phê”.

Lạc Ninh và Diệp Tử đã đoán được phần nào.

Đa phần là do hạ đường huyết, đây là tình trạng rất thường gặp ở người ăn kiêng.

“Được rồi, anh đừng lo quá, không nghiêm trọng lắm” – Diệp Tử nói – “Anh ra ngoài đợi đi”.

Nghe vậy, Đinh Mạo thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh ta lại luyến tiếc không muốn rời khỏi Chu Đồng.

Lạc Ninh nhìn thấy thái độ của anh, đoán được anh có tình cảm với Chu Đồng.

Nghe Đinh Mạo nói là cộng sự, suốt ngày làm việc chung thì cũng dễ nảy sinh tình cảm.

“Anh Đinh, chúng tôi cần làm kiểm tra cho cô Chu, kiểm tra xong sẽ gọi anh vào” – Lạc Ninh giải thích.

“Cảm ơn cô” – Đinh Mạo lúc này mới chịu ra ngoài.

Sau một hồi kiểm tra, kết quả đúng như Lạc Ninh và Diệp Tử chẩn đoán ban đầu: Chu Đồng ngất xỉu do hạ đường huyết.

Lạc Ninh kê đơn truyền dịch, rồi gọi Đinh Mạo vào trông.

Xong xuôi, cô và Diệp Tử tranh thủ đi nhà vệ sinh.

Khi quay lại, y tá chạy đến báo rằng Chu Đồng đã tỉnh, muốn gặp hai cô để cảm ơn trực tiếp.

Cả hai liền đi về phía giường bệnh của Chu Đồng.

Đinh Mạo đang giúp Chu Đồng nâng giường lên.

Thấy họ đến, Đinh Mạo liền giới thiệu với Chu Đồng: “Đồng Đồng, hai vị này là bác sĩ Lạc và bác sĩ Diệp, chính họ đã cứu em”.

Chu Đồng nở nụ cười gượng nhìn về phía Lạc Ninh và Diệp Tử, nhưng giây tiếp theo lại ngây người ra.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Lạc Ninh.

Lạc Ninh hơi nhíu mày – ánh mắt kia như thể thấy ma vậy.

 

Diệp Tử cũng cảm thấy khó hiểu.

Đinh Mạo liếc nhìn Lạc Ninh rồi quay sang hỏi Chu Đồng: “Đồng Đồng, em quen bác sĩ Lạc à?”

Chu Đồng mím môi, lắc đầu: “Không quen. Cảm ơn hai bác sĩ đã cứu mạng tôi”.

Lạc Ninh trao đổi ánh mắt với Diệp Tử.

Diệp Tử hiểu ý, nói với Chu Đồng: “Không có gì đâu, đó là việc chúng tôi nên làm. Chu tiểu thư, kết quả kiểm tra cho thấy cô bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, kèm thiếu máu nặng, sau này đừng ăn kiêng mù quáng nữa”.

“Nếu cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Truyền xong chai nước này thì có thể xuất viện rồi”.

Nói xong, cô và Lạc Ninh trao đổi ánh mắt lần nữa, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đinh Mạo đợi hai người rời đi mới ghé sát Chu Đồng, hỏi nhỏ: “Đồng Đồng, có chuyện gì vậy? Em có hiềm khích gì với bác sĩ Lạc à?”

Chu Đồng bực dọc: “Không có”.

Đinh Mạo vẫn không bỏ cuộc: “Em đừng lừa anh nữa, nếu không có chuyện gì, sao em lại nhìn người ta như vậy? Bác sĩ Lạc cũng nhận ra rồi đấy”.

Chu Đồng trừng mắt với anh: “Em nhìn người ta thế nào?”

Đinh Mạo ngập ngừng: “Cái ánh mắt vừa rồi, như thể có thù sâu oán nặng với người ta vậy”.

Chu Đồng nghiến răng: “Đinh Mạo, đừng tưởng anh hiểu rõ em lắm. Nếu anh còn lắm chuyện nữa thì biến đi, em không cần anh ở đây”.

“Được rồi, anh không nói nữa” – Đinh Mạo chịu thua – “Đừng giận nữa. Em muốn ăn gì không, anh gọi cơm trưa cho nhé?”

Chu Đồng: “Không cần, gọi cho anh đi”.

Đinh Mạo: “Em không nghe bác sĩ Diệp nói à? Em bị suy dinh dưỡng nặng, không thể tiếp tục ăn kiêng nữa. Cứ thế này sẽ hại đến sức khỏe. Em ngất hôm nay chẳng phải vì thế sao?”

Chu Đồng chẳng hề cảm kích: “Chuyện của em không cần anh lo. Lo cho bản thân anh là đủ rồi”.

Đúng lúc này, Chu Đồng nhìn thấy một người đàn ông điển trai bước vào.

Người đàn ông liếc nhìn khắp phòng một vòng, sau đó sải bước đi về phía Lạc Ninh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Chu Đồng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hai người tương tác với nhau, không rời mắt.

Diệp Tử vẫy tay với Lạc Ninh, cười nói: “Được rồi, mấy chuyện còn lại để mình xử lý, cậu đi hẹn hò đi”.

“Cảm ơn nhé.” – Lạc Ninh cảm ơn rồi tay trong tay cùng người đàn ông rời đi.

Sau khi hai người đi khỏi, Chu Đồng gọi một y tá vừa đi ngang qua, cười hỏi:

“Y tá ơi, anh đẹp trai vừa rồi đến tìm bác sĩ Lạc là bạn trai cô ấy à? Hai người họ nhìn đẹp đôi thật đấy.”

Y tá cười: “Đó là Lục tổng, giám đốc điều hành của Tập đoàn Đức Khang, là chồng của bác sĩ Lạc đó”.

Chu Đồng kinh ngạc: “Bác sĩ Lạc đã kết hôn rồi sao?”

Lại còn là vợ của giám đốc điều hành Tập đoàn Đức Khang – một nhân vật lợi hại như vậy?

Y tá: “Đúng vậy, cô không nhận ra bác sĩ Lạc đang mang thai à?”

Chu Đồng cười gượng: “Thật sự là tôi không để ý…”

Y tá mỉm cười rồi quay đi làm việc.

Đinh Mạo nhìn Chu Đồng, nhỏ giọng nói: “Còn nói không có gì, nếu không thì sao em lại quan tâm người ta như vậy?”

Chu Đồng trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói rồi, không liên quan đến anh, đừng nhiều chuyện nữa”.

Đinh Mạo đưa tay ra định nắm lấy tay cô: “Đồng Đồng…”

Chu Đồng đầy vẻ khó chịu, hất tay anh ra.

“Đừng chạm vào tôi. Đinh Mạo, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có cảm giác với anh, tốt nhất anh nên từ bỏ đi. Nếu anh còn quấn lấy tôi nữa thì đừng làm cộng sự với tôi nữa”.

Đinh Mạo khựng lại một chút, rồi bất ngờ đứng bật dậy, quay người bỏ đi.

Chu Đồng thấy anh đi thật thì lập tức hối hận, lầm bầm trong miệng:

“Đồ đáng ghét, còn nói là thích tôi, thế mà tôi mới nói có vài câu đã bỏ tôi lại một mình. Quên tôi đang là bệnh nhân rồi à!”

Bình Luận (0)
Comment