Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 385

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Đồng thực sự rất ghét kiểu tiết kiệm cực đoan không cần thiết của mẹ mình.

Vì vậy, từ sau khi đi làm kiếm được tiền, cô muốn mua gì thì mua, cố tình làm ngược lại với Từ Quân.

Lúc đầu Từ Quân còn càm ràm, dặn cô phải biết tiết chế, đừng hoang phí.

Càng bị nhắc, Chu Đồng lại càng mua nhiều hơn, mua xong còn cố ý mang về nhà khoe với mẹ.

Lâu dần, Từ Quân cũng không nói gì nữa.

Thế nhưng bà vẫn sống như cũ, vẫn tiết kiệm như trước, chẳng hề thay đổi.

Những điều đó Chu Đồng có thể tạm chấp nhận, nhưng điều khiến cô ghét nhất là mấy bà hàng xóm trong khu cứ mỗi lần gặp cô là lại lên lớp dạy đời.

Nào là: “Mẹ cô một mình nuôi cô lớn không dễ dàng gì, cô phải hiểu chuyện, đừng tiêu xài hoang phí.”

“Cố gắng lấy chồng sớm, nhưng lấy rồi cũng đừng quên mẹ mình, cô là con gái một, sau này phải lo cho bà ấy.”

Chu Đồng cảm thấy chắc chắn mẹ cô đã lắm chuyện với mấy bà này, nên họ mới nói cô như vậy.

Lâu dần, Chu Đồng bắt đầu thấy đồng cảm với cha mình.

Cô nghĩ, năm xưa cha sống với mẹ, chắc là cũng chịu hết nổi nên mới ngoại tình.

Dù cái “con hồ ly tinh” kia rất đáng ghét, nhưng Chu Đồng không trách cha.

Lạc Ninh không ngờ rằng, ba ngày sau cô lại gặp Chu Đồng lần nữa.

Lần này là vì đau dạ dày.

Vẫn là Đinh Mạo đưa Chu Đồng đến.

Lúc đến, mặt Chu Đồng trắng bệch, thậm chí còn không đứng thẳng được.

Lạc Ninh bảo Đinh Mạo đỡ cô ta nằm lên giường, cô định kiểm tra thì bất ngờ bị Chu Đồng gắt lên: “Đừng chạm vào tôi!”

Lạc Ninh và Đinh Mạo đều sững người.

Lạc Ninh thu tay về, sắc mặt không biểu cảm nhìn Chu Đồng.

Đinh Mạo vội vàng xin lỗi cô, rồi quay sang hỏi Chu Đồng: “Đồng Đồng, em sao vậy?”

Chu Đồng tức giận lườm Lạc Ninh, bĩu môi: “Đổi bác sĩ khác đi, trừ cô ta ra, ai cũng được.”

Lúc này, Tề Gia Hằng và Diệp Tử đang mổ cấp cứu cho một ca viêm ruột thừa, phòng cấp cứu chỉ còn mình Lạc Ninh.

Lạc Ninh không giải thích gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy thì cô chờ đi.”

Nói rồi cô quay người tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân khác.

Chu Đồng nằm co quắp trên giường, mồ hôi đầm đìa, răng nghiến chặt vì đau.

Đinh Mạo vừa lo vừa bối rối, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Em còn nói không có hiềm khích gì với bác sĩ Lạc?”

Chu Đồng mím môi, không nói gì.

Đinh Mạo cũng chẳng còn cách nào: “Tùy em, dù sao người đau cũng là em.”

Chu Đồng lườm anh một cái, miễn cưỡng nói: “Đi gọi cô ta lại đi.”

Lạc Ninh vừa kê đơn thuốc cho bệnh nhân viêm dạ dày xong, đang chuẩn bị uống ngụm nước nghỉ ngơi.

Đinh Mạo chạy tới, cười khổ hỏi: “Bác sĩ Lạc, giờ chị có rảnh không, có thể khám giúp bạn tôi không?”

Lạc Ninh nhướng mày nhìn anh, không nói.

Đinh Mạo: “Xin lỗi bác sĩ Lạc, bạn tôi tính tình hơi kiêu căng, nhưng thật ra không xấu, tôi thay cô ấy xin lỗi chị.”

Thấy thái độ anh thành khẩn, Lạc Ninh gật đầu đi theo.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Cô thật sự tò mò tại sao Chu Đồng lại có thái độ đó với mình. Rõ ràng hai người không quen biết.

Hôm đó cô còn cẩn thận tra lại hồ sơ tiếp nhận bệnh nhân, xác nhận đó là lần đầu Chu Đồng đến bệnh viện này.

Chu Đồng thấy Lạc Ninh tới, lại sầm mặt, nhưng cũng phối hợp khám.

Lạc Ninh kiểm tra bụng cô ta vài điểm, hỏi vài câu.

Đúng như cô đoán – do dạ dày co thắt vì thường xuyên nhịn ăn, chỉ uống cà phê.

“Muốn uống thuốc hay truyền dịch?” – cô hỏi.

Chu Đồng nhất thời chưa quyết.

Đinh Mạo liền hỏi: “Bác sĩ Lạc, cái nào hiệu quả hơn?”

Lạc Ninh: “Cả hai đều chỉ trị triệu chứng. Muốn khỏi hẳn, phải ăn uống đúng bữa.”

Chu Đồng bực bội lẩm bẩm: “Không cần cô nói tôi cũng biết.”

Lạc Ninh: “Xem ra Chu tiểu thư rất hiểu biết, vậy coi như tôi chưa nói gì. Thuốc hay truyền dịch, chọn đi.”

Chu Đồng nghẹn họng: “Truyền dịch.”

Lạc Ninh khẽ cong môi, xoay người đi.

Đinh Mạo bất đắc dĩ nhìn Chu Đồng, rồi đuổi theo Lạc Ninh, lấy đơn, đi đóng tiền và lấy thuốc.

Sau khi y tá truyền dịch cho Chu Đồng xong, Đinh Mạo vẫn ngồi bên cạnh trông chừng.

Chu Đồng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lạc Ninh.

Vì phòng cấp cứu chỉ có mỗi mình Lạc Ninh là bác sĩ nên cô bận tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian để ý đến “biến cố nhỏ” mang tên Chu Đồng.

Mãi cho đến giờ giao ca trưa, cô mới tạm dừng được.

Sau khi bàn giao xong với bác sĩ ca sau, Lạc Ninh chuẩn bị rời đi thì mới sực nhớ Chu Đồng vẫn còn đang truyền dịch.

Cô quay đầu dặn bác sĩ trực một câu, nhờ đi xem tình hình của Chu Đồng, rồi mới xoay người rời đi.

Sau khi Lạc Ninh đi, bác sĩ trực tới chỗ Chu Đồng.

Cô ấy đề nghị: “Chu tiểu thư, tình trạng của cô tốt nhất nên nội soi dạ dày. Nếu cô muốn làm, tôi có thể giới thiệu bác sĩ bên khoa tiêu hóa. Cô truyền xong dịch rồi lên lầu hẹn lịch cũng được.”

Chu Đồng im lặng một lúc rồi hỏi: “Bác sĩ Lạc nhờ cô đến nói với tôi sao?”

Bác sĩ có hơi sững người: “Đúng vậy. Dĩ nhiên, đây chỉ là lời khuyên dưới góc độ chuyên môn, quyết định là ở cô.”

Chu Đồng: “Cảm ơn, nhưng tôi thấy mình không cần nội soi gì cả.”

Bác sĩ thấy cô không hợp tác thì cũng không nói thêm: “Vậy truyền xong cô có thể rời viện.”

Đợi bác sĩ đi rồi, Đinh Mạo mới lên tiếng trách: “Sao em lại như vậy? Bác sĩ Lạc cũng chỉ vì lo cho em thôi. Dù em không cảm kích thì cũng đừng tỏ thái độ đó chứ?”

Chu Đồng khó chịu ngẩng mắt lườm Đinh Mạo: “Sao, anh thích cô ta rồi à? Đúng là, cô ta đẹp hơn tôi, đàn ông các anh đều mê mấy loại hồ ly tinh đó, anh cũng là đàn ông, đương nhiên không ngoại lệ.”

 

“Nếu theo lý lẽ của em, thì anh thấy em cũng xinh đấy, vậy em cũng là hồ ly tinh à?”

Chu Đồng nghẹn họng: “…”

Đinh Mạo liếc nhìn chai truyền, rồi xoay người đi tìm y tá.

Y tá theo Đinh Mạo đến tháo kim truyền cho Chu Đồng, đồng thời nhắc nhở:

“Bác sĩ Lạc dặn rồi, mấy ngày tới cô nên ăn cháo, ăn thanh đạm thôi, đừng ăn đồ dầu mỡ, cũng đừng nhịn đói để giảm cân.”

Bình Luận (0)
Comment