Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 391

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Cô rút ra bài học từ lần trước thất bại là do mình không sử dụng danh tính thật khi tố cáo.

Chính vì vậy nên phản ứng của công chúng vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Lần này đã có thêm nguồn tin mới, chi bằng nhân cơ hội này, tiện thể xây dựng luôn tài khoản tự truyền thông của riêng mình.

Dù sao thì đài truyền hình cũng đã đuổi việc cô rồi, cô cũng chẳng cần phải e dè bất kỳ ai nữa.

Bản thân cũng cần phải tìm cho mình một lối đi.

Thôi thì cứ lập tài khoản tự truyền thông, coi như không lãng phí lượng người theo dõi mình từng tích lũy trước đây.

Quyết định xong, Chu Đồng bắt đầu chuẩn bị nội dung tiết lộ, dự định sẽ đăng vào bảy giờ sáng hôm sau.

Đang chăm chú viết thì cửa phòng bị gõ mấy tiếng.

Mẹ cô, Từ Quân, gọi từ bên ngoài: “Đồng Đồng, hôm nay con không đi làm à? Suốt ngày ru rú trong phòng làm gì thế?”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Chu Đồng cau mày đầy bực bội.

Cô đứng dậy ra mở cửa, mặt mày u ám trả lời mẹ:

“Con nghỉ việc rồi, sau này cũng không đi làm nữa.”

Từ Quân sững sờ, “Sao lại nghỉ việc? Công việc đó tốt như thế, sao con không làm nữa? Con bé này, sao không bàn bạc gì với mẹ hết? Tự ý nghỉ việc như vậy là sao?”

Chu Đồng khoanh tay trước ngực, nhìn mẹ:

“Con nghỉ là đúng. Một tháng có mấy đồng bạc lẻ, còn không đủ mua một bộ đồ. Ngày nào cũng mệt như chó, con sợ có ngày chết gục ở đơn vị mất.”

“Làm việc thì ai chẳng mệt?” Từ Quân phản bác, “Không đi làm, con định làm gì?”

Chu Đồng rõ ràng đã mất kiên nhẫn: “Chuyện đó là của con, mẹ đừng xen vào, mẹ lo cho bản thân mình đi là đủ rồi.”

Vẻ mặt Từ Quân lập tức trở nên khó chịu.

“Sao con lại nói như vậy? Mẹ là mẹ con đấy. Nếu con không phải là con gái mẹ, mẹ còn chẳng buồn quan tâm đâu. Dạo này con bị làm sao thế hả, càng lúc càng quá đáng.”

Những lời này đối với Chu Đồng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Nghe xong, cơn giận trong cô lập tức bùng lên.

“Quá đáng? Được, cứ cho là con quá đáng đi, thì cũng là mẹ tự chuốc lấy! Con ở yên trong phòng cũng chướng mắt mẹ à?”

“Mẹ cứ phải chạy sang đây thể hiện sự tồn tại sao? Mẹ không thể để con yên tĩnh một lúc được à?!”

Từ Quân ngẩn người: “Ý con là… sự tồn tại của mẹ khiến con thấy phiền?”

Chu Đồng đảo mắt: “Chuyện đó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Mẹ à, con nói thật, mẹ là người không biết điều, chẳng biết nhìn sắc mặt người khác. Mẹ năm xưa cũng phiền ba con kiểu vậy chứ gì?”

“Con chắc ba con không chịu nổi cái kiểu cằn nhằn không dứt của mẹ nên mới đi ngoại tình với người phụ nữ kia.”

Từ Quân trân trân nhìn con gái, nước mắt đã từ lúc nào lặng lẽ dâng đầy trong hốc mắt.

Những lời của Chu Đồng như những nhát dao sắc bén, cứa vào vết thương lòng vốn đã lên da non của bà.

Không những vậy, cô còn không hề ý thức được hành động lôi lại chuyện cũ này đã làm tổn thương mẹ mình đến nhường nào.

Càng nói, cô càng hăng, tiện thể trút hết những bức bối trong lòng mấy ngày nay lên người mẹ.

Cô mắng Từ Quân một hồi lâu.

Từ Quân không đáp lại một câu nào, chỉ đứng yên lặng lắng nghe.

Mãi đến khi Chu Đồng trút giận xong, đóng cửa lại để tiếp tục viết bài phanh phui.

Từ Quân vẫn đứng nguyên đó thêm hai phút, rồi mới quay người trở về phòng mình.

Bà ngồi xuống giường, nước mắt lặng lẽ rơi.

Tự hỏi lòng, phải chăng bà đã làm sai điều gì?

Năm đó khi ly hôn, ba của Chu Đồng muốn đưa con gái ra nước ngoài, nhưng Từ Quân kiên quyết giành quyền nuôi con.

Hai mươi năm qua, bà dành trọn tâm huyết cho con gái.

Vì sợ Chu Đồng bị thiệt thòi, bà không dám tái hôn.

Thế nhưng Chu Đồng từ nhỏ đã có phần nổi loạn, rất hay chống đối bà, chỉ cần nói vài câu là nổi giận.

Đặc biệt là thời thiếu niên, tính phản nghịch của Chu Đồng càng dữ dội.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Trốn học, vào bar, hút thuốc uống rượu, yêu đương.

Bà cấm gì là cô làm nấy, thậm chí còn cố tình làm cho bà thấy.

Sau đó Từ Quân đành không dám quản nữa.

May là Chu Đồng vẫn thi đậu đại học, học ngành Phát thanh và dẫn chương trình.

Năm tư thực tập tại Đài truyền hình Bắc Lĩnh, vì biểu hiện xuất sắc nên được giữ lại.

Từ Quân cứ ngỡ mọi khổ cực đã qua, con gái đã có công việc ổn định, chỉ còn thiếu một người đàn ông đáng tin là trọn vẹn.

Điều kiện duy nhất mà bà đặt ra cho con rể tương lai là: thật thà, tử tế.

Còn chuyện có tiền hay không, với bà là thứ yếu.

Bởi trong mắt bà, đàn ông có tiền thường hay trăng hoa, giống như ba của Chu Đồng vậy.

Chính vì vậy, bà rất hài lòng với bạn dẫn của Chu Đồng – Đinh Mạo, cũng rất ủng hộ con gái qua lại với cậu ta.

Khi Từ Quân còn đang âm thầm rơi lệ trong phòng thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

Bà sực tỉnh, rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường vừa lau nước mắt vừa nhanh chóng ra mở cửa.

“Đinh Mạo?” – Khi mở cửa, bà thấy Đinh Mạo đang đứng trước mặt.

Cậu đưa giỏ trái cây ra: “Dì ơi, Đồng Đồng có ở nhà không ạ?”

Tâm trạng của Từ Quân lập tức chuyển từ âm u sang tươi sáng, vừa nhận lấy giỏ trái cây vừa tươi cười đáp:

“Nó đang ở trong phòng đó, vào đi, dì gọi nó cho.”

Đinh Mạo bước vào, cúi người cởi giày thể thao, thay dép rồi theo Từ Quân vào trong.

Lúc này Chu Đồng đang bực bội, xóa rồi viết lại không ngừng.

Lại một lần nữa có tiếng gõ cửa.

Chưa đợi mẹ lên tiếng, cô đã nhảy dựng lên, lao ra mở cửa rồi hét toáng lên:

“Mẹ chưa xong chuyện hả?!”

Lời vừa dứt, liền thấy Đinh Mạo đứng sau lưng mẹ, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

Từ Quân cũng xấu hổ không để đâu cho hết: “Đồng Đồng, Đinh Mạo tới rồi.”

Khóe miệng Đinh Mạo giật nhẹ, hỏi Chu Đồng: “Bình thường em cũng nói chuyện với dì như thế này à?”

“Không phải đâu, Đinh Mạo, là tâm trạng Đồng Đồng không tốt, con bé muốn ở một mình, là dì cứ quấy rầy con bé suốt…” – Từ Quân lên tiếng thay con gái giải thích.

Nhưng Chu Đồng chẳng hề cảm kích, cau có mắng mẹ một câu: “Mẹ có thể im miệng được không?!”

“Chu Đồng!” – Đinh Mạo gọi cô, “Cho dù em có đang bực tức đến mấy, cũng không thể nói chuyện với mẹ mình như vậy. Dì ấy một em nuôi cậu khôn lớn, dễ dàng lắm sao?”

Chu Đồng trừng mắt nhìn Đinh Mạo.

“Liên quan gì đến anh? Đến lượt anh dạy dỗ tôi à? Đinh Mạo, anh cũng tự cho mình quan trọng quá đấy! Tôi chẳng đã nói đừng đến làm phiền tôi rồi sao? Anh tới đây làm gì?”

“Đồng Đồng!” – Từ Quân ngắt lời con, “Có chuyện gì thì nói cho tử tế, con làm sao vậy? Sao nổi nóng dữ thế?”

Đinh Mạo nhìn sang Từ Quân, giọng tha thiết: “Dì ơi, có thể cho cháu nói chuyện riêng với Chu Đồng một lát được không ạ?”

Từ Quân khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Được, hai đứa nói chuyện đi, dì lên sân thượng xem mẻ cá khô dì đang phơi.”

Nói xong, bà liếc con gái một cái, rồi quay người đặt giỏ trái cây lên bàn trà trong phòng khách, sau đó rời khỏi nhà.

Chu Đồng tựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn Đinh Mạo: “Anh nói đi.”

Đinh Mạo nhìn cô chăm chú, hỏi thẳng: “Bài đăng phanh phui trên diễn đàn cộng đồng Bắc Lĩnh có phải do em viết không?”

Chu Đồng tỏ vẻ thản nhiên: “Phải thì sao? Sao, anh định thay cái người phụ nữ đó ra mặt trách móc tôi à?”

Đinh Mạo cau mày chặt hơn: “Chu Đồng, anh biết chuyện năm đó đã gây tổn thương rất lớn cho em và dì. Nhưng mọi chuyện phải rõ ràng – người chen vào không phải bác sĩ Lạc, mà là mẹ của cô ấy.”

“Nếu em muốn trả thù, thì cũng nên nhắm vào mẹ cô ấy, chứ không phải công kích người vô tội. Chúng ta đều học báo chí ra, hồi còn đi học, thầy cô vẫn luôn nhấn mạnh rằng—”

“Truyền thông là một vũ khí cực kỳ mạnh mẽ, có thể dùng để lên tiếng thay cho những người yếu thế, chứ không phải để tấn công người vô tội.”

Bình Luận (0)
Comment