Tưởng Điềm Điềm vui mừng khôn xiết, vội vàng thu dọn lọ nước hoa cẩn thận vào trong vali rồi đưa cho Lục Viễn Chinh.
Lục Viễn Chinh nhận lấy, xách vali lên tay, ba người cùng nhau rảo bước về phía bãi đậu xe.
Trên đường đi, Tưởng Điềm Điềm đảm đương vai trò hướng dẫn viên rất chu đáo, vừa đi vừa giới thiệu cho Lục Viễn Chinh và Đào Thước những điểm nổi bật của con phố thương mại này.
Sau đó, cả ba lên xe do Đào Thước thuê tại địa phương, cùng nhau hướng về phía “Vịnh Chanh Nước Hoa” mà Tưởng Điềm Điềm nhắc đến.
Lục Viễn Chinh đã đến đây được hai ngày, nhưng vẫn chưa có thời gian ra ngoài dạo chơi.
Khi xe chạy đến con đường ven biển, anh mới lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn của nơi này.
Anh quay sang Tưởng Điềm Điềm, nói: “Nếu trang viên của tôi có thể nhìn ra biển thế này thì thật tuyệt.”
Tưởng Điềm Điềm cười tươi đáp: “Vâng, Lục tiên sinh, để em giúp anh tìm một chỗ có thể nhìn ra biển.”
Lục Viễn Chinh ngẫm nghĩ giây lát, quay sang Đào Thước – đang ngồi ghế phụ – dặn dò:
“Xem thử quanh đây còn phòng khách sạn nào không, nếu có thì mai chuyển qua bên này ở.”
Đào Thước: “Vâng, Lục tổng.”
Chạy dọc bờ biển khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Qua khung cửa kính xe, Lục Viễn Chinh đã nhìn thấy bờ biển phía trước trồng kín những hàng cây chanh.
Trên cây, những quả chanh vàng rực, tròn to vô cùng đẹp mắt.
Tưởng Điềm Điềm chỉ tay về phía vườn cây, hớn hở nói:
“Lục tiên sinh, anh xem, đó là vườn chanh nhà Aria đấy. Nhà hàng kia cũng là của gia đình cô ấy. Em đang ở nhờ nhà họ.”
Xe vừa dừng lại bên vệ đường, Tưởng Điềm Điềm lập tức nhảy xuống với vẻ hào hứng.
Vừa chạy vừa lớn tiếng gọi về phía nhà hàng: “Aria, mau ra đây, tớ dẫn người quen tới này, là đồng hương của tụi mình đấy!”
Lục Viễn Chinh cũng xuống xe, theo sau là Đào Thước bê bốn ly cà phê, cùng nhau tiến về phía nhà hàng.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, nhà hàng chưa có khách.
Chỉ thấy bốn người địa phương bước ra từ trong nhà, tò mò nhìn về phía họ.
Tưởng Điềm Điềm thì thầm giải thích với họ vài câu, cả bốn người đều gật đầu.
Ngay sau đó, ai nấy đều nở nụ cười thân thiện chào đón Lục Viễn Chinh và Đào Thước.
Tưởng Điềm Điềm lần lượt giới thiệu:
“Đây là Lục tiên sinh, còn đây là trợ lý của anh ấy – Đào tiên sinh. Lục tiên sinh vừa mua hết chỗ nước hoa của tớ.”
“Còn đây là bốn ly cà phê mà hai anh ấy mang đến mời mọi người. Aria, đây là loại cà phê mà cậu thích nhất!”
Tưởng Điềm Điềm khoác tay Aria, giới thiệu từng người trong nhà:
“Đây là Aria, còn đây là ba cô ấy – ông Andrew, mẹ cô ấy là bà Cynthia, còn đây là anh trai – Logan.”
“Lục tiên sinh, em đã nói với họ là tối nay các anh sẽ dùng bữa tại đây. Giờ có thể gọi món trước, để mọi người chuẩn bị. Anh có thể thử trước món trà chanh và bánh chanh nổi tiếng của họ.”
Lục Viễn Chinh gật đầu: “Được, Điềm Điềm, em giúp bọn anh chọn món luôn nhé, cứ gọi hết các món đặc trưng ở đây ra.”
Tưởng Điềm Điềm vui vẻ gật đầu: “Vâng, để em chọn cho. Aria, mau đi pha trà chanh và chuẩn bị bánh chanh cho Lục tiên sinh và Đào tiên sinh nhé!”
Đào Thước đưa cà phê cho Aria: “Phiền mọi người rồi.”
Aria hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nhận lấy: “Cảm ơn hai anh vì cà phê.”
Tưởng Điềm Điềm liếc nhìn Đào Thước rồi lại nhìn sang bạn mình, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Cô kéo tay Aria: “Đi nào, đưa tớ đi xem tối nay có nguyên liệu gì ngon nhé.”
Ông Andrew – chủ nhà – đưa Lục Viễn Chinh và Đào Thước ra khu vườn chanh sau nhà.
“Hai vị tiên sinh thấy chỗ này thế nào? Mát mẻ, nhìn ra biển, đây là vị trí đẹp nhất của nhà hàng.”
Lục Viễn Chinh khẽ gật đầu: “Cảm ơn ông Andrew, nơi này rất tuyệt.”
Andrew: “Mời hai vị ngồi, tôi vào chuẩn bị trà bánh. Cảm ơn hai vị đã mang cà phê đến, món trà bánh coi như là quà tặng của chúng tôi.”
“Cảm ơn ông.” – Lục Viễn Chinh đáp lễ.
Chờ khi cả nhà vào bếp chuẩn bị, Đào Thước nghiêng đầu lại gần, thấp giọng nói: “Aria xinh thật.”
Lục Viễn Chinh nhướng mày, nhìn anh: “Thích à?”
Đào Thước cười hề hề: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn.”
Lục Viễn Chinh: “Tôi không phản đối. Nhưng nếu cậu cưới Aria, thì phải ở lại đây. Nghĩ kỹ chưa?”
Đào Thước: “Lục tổng, em đã sớm quyết định theo anh di cư rồi, em không định quay về nữa.”
Lục Viễn Chinh: “Cứ sống thử một thời gian đã rồi tính tiếp.”
Đào Thước không nói gì thêm, chỉ quay đầu ngắm nhìn biển cả.
“Nơi này đẹp thật đấy, cảm giác con người ở đây sống rất an nhàn, đúng là hợp để định cư. Lúc đầu em còn lo anh không quen khi di cư tới đây…”
“Giờ thì thấy đúng là quyết định quá đúng. Nơi này thích hợp để dưỡng già.”
Khi còn ở Bắc Lĩnh, Lục Viễn Chinh từng kể cho Đào Thước về thân thế thật sự của mình.
Anh để Đào Thước tự quyết định – theo anh di cư hay ở lại Bắc Lĩnh.
Đào Thước lúc đó vô cùng kinh ngạc khi biết sự thật, nhưng cũng phần nào hiểu được vì sao chủ tịch không giao quyền thừa kế cho Lục Viễn Chinh.
Anh ta cũng biết rõ, nếu rời khỏi Lục Viễn Chinh, chưa chắc tìm được công việc nào tốt hơn.
Lục Viễn Chinh hứa với anh ta rằng nếu cùng anh ra nước ngoài, anh ta sẽ nhận được mức lương gấp đôi, đồng thời nói rõ cả kế hoạch sự nghiệp tương lai.
Sau khi cân nhắc, Đào Thước đã lựa chọn theo Lục Viễn Chinh di cư. Gia đình anh ta cũng ủng hộ, chủ yếu là vì mức đãi ngộ quá hấp dẫn.
Lương năm cả triệu, công việc thế này biết tìm đâu ra?
Hơn nữa, Lục Viễn Chinh còn lo cả ăn ở.
Đào Thước tính tích góp tiền để sau này mua nhà cho ba mẹ ở quê, đợi khi lớn tuổi thì quay về nước dưỡng già.
Hơn nữa, Đào Thước còn có một người anh trai, hiện tại ba mẹ anh đang sống cùng anh cả và chị dâu, bình thường không cần anh phải chăm sóc.
Không còn gánh nặng phía sau, anh mới có thể yên tâm theo Lục Viễn Chinh ra nước ngoài.
Tuy Lục Viễn Chinh không còn cơ hội thừa kế tài sản của nhà họ Lục, nhưng cha ruột là Lưu Văn Bân đã để lại cho anh gần một tỷ tệ.
Chỉ cần không tiêu xài hoang phí thì cả đời cũng chẳng hết.
Lục Viễn Chinh dự định trích ra khoảng một đến hai trăm triệu để đầu tư kinh doanh, dù có thua lỗ thì cũng không ảnh hưởng gì – số còn lại đủ để sống an nhàn.
Hai người trò chuyện chừng năm phút, Tưởng Điềm Điềm và Aria đã mang trà chanh cùng bánh chanh ra.
Tưởng Điềm Điềm đặt ấm trà xuống bàn, vừa rót trà cho hai người vừa nói:
“Em sợ hai anh không quen ăn đồ ngọt nên trong trà em không cho đường. Nếu muốn, anh có thể thêm vào nhé.”
Rót trà xong, cô cầm chiếc xẻng nhỏ cắt bánh, chia mỗi người một miếng bánh chanh.
“Đây là bánh chanh vừa mới nướng xong, còn nóng đấy ạ. Loại bánh này ngon nhất là khi còn nóng. Ngày nào cũng làm mới. Hai anh nếm thử đi, em đảm bảo người không hảo ngọt cũng sẽ thích!”
“Tôi thì thích ăn ngọt.” – Đào Thước vừa nói vừa múc vài viên đường bỏ vào tách trà, khuấy nhẹ.
Sau đó anh dùng muỗng xúc một miếng bánh chanh ăn thử.
Gương mặt lộ vẻ bất ngờ: “Ngon thật đấy! Đây là chiếc bánh chanh ngon nhất tôi từng ăn. À không, ở Bắc Lĩnh tôi chưa từng ăn bánh chanh, chỉ ăn táo và xoài thôi.”
“Nhưng mấy loại đó mà so với cái này thì thua xa. Tôi phải ăn thêm vài miếng nữa mới được.”
Lục Viễn Chinh cũng thử một miếng, gật đầu: “Hương vị rất vừa miệng. Vị ngọt dịu nhẹ kết hợp với mùi thơm mát của chanh.”
Tưởng Điềm Điềm và Aria nhìn nhau mỉm cười đầy hào hứng.
Aria có phần ngượng ngùng, cô ghé sát tai Tưởng Điềm Điềm thì thầm vài câu rồi vội vã quay người chạy vào bếp.
Đào Thước mỉm cười nhìn theo hướng Aria vừa đi, khẽ nhướng cằm hỏi Tưởng Điềm Điềm:
“Điềm Điềm, Aria… có bạn trai chưa vậy?”