Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 405

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Mạo có linh cảm chẳng lành.

Nhưng anh cũng không thể từ chối lời đề nghị của Chu Chấn Hoa.

Chu Đồng cảm thấy thái độ của ba có phần kỳ lạ, nhưng cô cũng không ngăn cản.

Thấy chồng ra ngoài tiễn Đinh Mạo, Lâm Uyển Nhu liền rút khăn giấy lau nước mắt, quay sang hỏi Chu Đồng:

“Đồng Đồng, con có khát không? Để mẹ rót nước cho.”

Chu Đồng lạnh mặt:

“Thôi được rồi, ba tôi không có ở đây, bà khỏi cần giả vờ nữa. Bà lừa được ba tôi chứ không lừa được tôi đâu. Đừng quên, tôi cũng là phụ nữ. Nếu không phải nể mặt ba tôi, tôi đã tát bà một cái từ lâu rồi.”

Ánh mắt Lâm Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào Chu Đồng.

Chu Đồng tưởng bà ta sắp nổi khùng, nhưng không ngờ Lâm Uyển Nhu lại bày ra vẻ tủi thân, nói:

“Đồng Đồng, con hiểu lầm rồi… Người chen vào cuộc hôn nhân của ba mẹ con không phải là mẹ… Mà là ba con chen vào hôn nhân của mẹ.”

Một câu nói, lập tức đẩy hết trách nhiệm sang cho Chu Chấn Hoa.

Chu Đồng không ngờ Lâm Uyển Nhu lại có thể ngụy biện đến mức này.

Bởi vì mẹ cô — Từ Quân — không hề nói như vậy.

Theo lời kể của Từ Quân, thì Chu Chấn Hoa đi xem biểu diễn cùng bạn bè, qua lời giới thiệu quen biết với Lâm Uyển Nhu. Sau đó, hai người trao đổi liên lạc, Lâm Uyển Nhu thường xuyên nhắn tin hỏi han.

Rồi thường mời Chu Chấn Hoa đến xem bà ta biểu diễn.

Một lần, Lâm Uyển Nhu đi diễn ở ngoại tỉnh, đúng lúc Chu Chấn Hoa cũng công tác ở thành phố đó.

Lâm Uyển Nhu biết được liền chủ động mời ông đi xem diễn.

Sau khi kết thúc buổi diễn, bà ta rủ ông uống rượu, rồi giả vờ say, bắt ông đưa về khách sạn — và từ đó, hai người phát sinh quan hệ.

Tháng sau quay về, Lâm Uyển Nhu liền nói mình mang thai.

Chu Chấn Hoa đành phải thú nhận với Từ Quân, để bà tự quyết định.

Từ Quân đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, càng không muốn giữ người đàn ông như vậy ở bên cạnh khiến mình chán ghét.

Vì thế, bà dứt khoát ly hôn mà không làm khó hai người kia.

Sau đó, Chu Chấn Hoa liền đưa Lâm Uyển Nhu ra nước ngoài.

Khi mang thai mười tháng, Lâm Uyển Nhu sinh được một bé trai, bởi vậy mà Chu Chấn Hoa càng chiều chuộng bà ta.

Lâm Uyển Nhu tiếp tục nói:

 

“Mẹ thật sự không phải vì tiền của ba con.”

Nói đến đây, Lâm Uyển Nhu khựng lại một chút:

“Thật ra lúc ba mẹ con ly hôn, mẹ là người đề nghị ba con đưa cho mẹ con khoản bồi thường lớn hơn. Mẹ bảo ông ấy phải để lại nhiều tiền cho hai mẹ con.”

Chu Đồng cong môi cười lạnh:

“Vậy ý bà là… tôi còn phải cảm ơn bà à?”

Lâm Uyển Nhu nghẹn lời.

Chu Đồng nhếch môi:

“Tiểu tam thì mãi là tiểu tam. Đừng cố tô vẽ cho mình thanh cao. Bà nên thấy hổ thẹn với bản thân, chứ không phải tới đây giả bộ trước mặt tôi. Đừng quên tôi làm nghề gì.”

“Mấy cái thủ đoạn của bà, tôi nhìn thấu từ lâu rồi. Nếu ba tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, bà liệu có để mắt tới? Lát ba tôi quay lại, hai người lập tức rời khỏi đây, đừng để tôi thấy ngứa mắt.”

Nói xong, Chu Đồng không để ý nữa, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh đang chăm chú xem bệnh án trên máy tính thì nhận được tin nhắn.

Chu Đồng:

【Xin lỗi, tôi không biết bọn họ về nước.】

Lạc Ninh ngẫm một lát rồi nhắn lại:

【Không sao, chuyện sớm muộn thôi, tránh cũng không được. Cô đừng suy nghĩ nhiều.】

Chu Đồng:

【Tôi sẽ đuổi bọn họ đi sớm, đừng để họ làm phiền cô.】

Lạc Ninh:

【Ừ, cô tự xử lý đi. Tôi đang bận chút.】

Chu Đồng:

【Được, cô lo việc đi.】

Tại cổng bệnh viện.

Chu Chấn Hoa nhìn Đinh Mạo, không chút khách sáo nói:

“Sau này đừng liên lạc với Chu Đồng nữa. Lần này tôi về là để đưa nó ra nước ngoài cùng tôi. Cậu với nó không cùng một thế giới, không phù hợp. Nói thẳng, tôi đã chọn được người thích hợp để kết hôn với nó rồi.”

 

“Đó là người sáng lập một công ty niêm yết, trẻ tuổi tài giỏi, rất xứng với Đồng Đồng. Gả cho anh ta, nó sẽ sống sung sướng cả đời. Nếu cậu thật sự nghĩ cho nó, thì hãy buông tay đi.”

Đinh Mạo nghe xong, trong lòng cay đắng, mắt như phủ một lớp sương mờ.

Anh cố cười nhẹ:

“Cháu hiểu rồi, chú Chu. Thật ra chú không cần lo đâu, Đồng Đồng cũng không có ý định ở bên cháu. Nếu không, cô ấy đã không chọn cách đó…”

“Cô ấy đi với chú ra nước ngoài cũng tốt, có khi còn quên được nỗi đau ở đây.”

Chu Chấn Hoa thở phào, đưa tay vỗ vai Đinh Mạo:

“Cảm ơn cậu, Đinh Mạo. Cậu là người tốt, nhưng với Chu Đồng mà nói, chỉ tốt thôi là chưa đủ. Tôi là cha, tất nhiên mong con gái có được nơi nương tựa tốt nhất. Mong cậu hiểu cho.”

Đinh Mạo gật đầu:

“Cháu hiểu. Cháu đi trước đây, chú Chu, tạm biệt.”

Chu Chấn Hoa cũng gật đầu:

“Tạm biệt, cậu Đinh.”

Nhìn theo bóng Đinh Mạo rời đi, Chu Chấn Hoa quay người trở lại khoa cấp cứu tìm Chu Đồng.

Lâm Uyển Nhu thấy chồng về liền bước tới, hạ giọng nói:

“Chuyện đó… em vẫn chưa kịp nói.”

Chu Chấn Hoa thở dài:

“Biết rồi, để anh nói.”

Ông bước đến bên giường Chu Đồng, kéo ghế ngồi xuống.

Chu Đồng ngẩng đầu nhìn ba:

“Đinh Mạo đi rồi? Ba không làm khó anh ấy chứ? Anh ấy là người tốt, ba đừng làm gì anh ấy.”

Chu Chấn Hoa không đáp mà hỏi ngược lại:

“Con có thích Đinh Mạo không?”

Chu Đồng khẽ nhíu mày, không trả lời.

Chu Chấn Hoa lại hỏi:

“Con muốn kết hôn với cậu ta à?”

Chu Đồng nhếch môi:

“Con đã nói rồi, bọn con chỉ là cộng sự cũ.”

Chu Chấn Hoa nói:

“Được rồi, đợi con xuất viện xong thì làm thủ tục di cư luôn, đi cùng ba mẹ ra nước ngoài. Còn chuyện Đinh Mạo, ba đã nói rõ ràng với cậu ta rồi, sau này sẽ không quấy rầy con nữa. Qua bên đó, ba sẽ sắp xếp cho con một đối tượng phù hợp.”

“Anh ta là người sáng lập một công ty niêm yết, lớn hơn con năm sáu tuổi, độ tuổi rất hợp, ngoại hình thì cũng chẳng thua kém Đinh Mạo. Kết hôn quan trọng nhất vẫn là tiềm lực tài chính. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con.”

Chu Đồng ngẩn ra một lúc lâu.

Đến khi hoàn hồn lại, cô trừng mắt nhìn ba:

“Ba định gả con đi để liên hôn à? Là vì làm ăn của ba đúng không?”

Chu Chấn Hoa tức tối:

“Sao con có thể nói vậy? Ba làm tất cả cũng vì muốn tốt cho con thôi. Con định lấy cái thằng nghèo như Đinh Mạo à? Một quay phim ở đài truyền hình, cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì!”

Đúng lúc này, Đinh Mạo vừa đi tới cửa khoa cấp cứu, liền nghe được câu nói đó.

Giọng Chu Chấn Hoa nói lớn đến mức cả phòng cấp cứu đều nghe thấy rõ ràng, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ông ta.

Diệp Tử nhăn mặt, huých nhẹ vào Lạc Ninh, hạ giọng nói:

“Cậu xem cái người được gọi là cha dượng kìa, đúng là thứ chẳng ra gì.”

Khóe môi Lạc Ninh giật nhẹ, lạnh nhạt đáp:

“Thôi đi, mình không có loại cha dượng như thế. Mẹ mình mất từ lâu rồi, đừng rủ xui.”

Lúc này, Đinh Mạo đang cầm hộp cháo sườn nóng hổi được đóng gói kỹ càng. Anh do dự một chút, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.

Đi ngang qua thùng rác, anh đặt bát cháo lên nắp thùng — không còn chút vương vấn nào.

Tới bãi đậu xe, Đinh Mạo chui vào xe, khởi động máy rồi lái thẳng về hướng trung tâm thành phố.

Anh lái xe rất thành thục, rẽ vào tầng hầm B2 của tòa nhà cao nhất trung tâm.

Xe dừng ngay vào một chỗ đỗ cố định.

Anh xuống xe, đóng cửa, sải bước nhanh về phía thang máy.

Tới cửa thang, anh đưa mặt tới máy quét nhận diện.

Trợ lý ảo vang lên bằng giọng nữ ngọt ngào:

“Chào mừng cậu về nhà, thiếu gia Đinh.”

Bình Luận (0)
Comment