Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 408

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Đồng tức tối lật danh bạ điện thoại.

Cô tìm số của Đinh Mạo và gọi đi.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng máy lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Cô nghiến răng, lầm bầm: “Được lắm, Đinh Mạo, sau này có gặp cũng đừng chào hỏi, coi như không quen biết!”

Làm xong thủ tục, Chu Đồng nhận được cuộc gọi từ ba mình là Chu Chấn Hoa.

Ông nói đang đợi cô trong xe trước cổng bệnh viện.

Chu Đồng quay lại khoa cấp cứu chào Lạc Ninh một tiếng rồi mới ra tìm ba.

Chu Chấn Hoa thấy con gái tới thì từ ghế sau bước xuống, định ngồi lên ghế phụ, nhưng Chu Đồng đã nhanh tay mở cửa ghế phụ trước.

Vì cô không muốn ngồi chung với Lâm Uyển Nhu.

 

Cả ngày hôm đó, Chu Chấn Hoa và Lâm Uyển Nhu dẫn Chu Đồng đi mua sắm khắp trung tâm thương mại, mua không ít quần áo và túi xách hàng hiệu.

Mua sắm xong còn dẫn cô đi làm tóc, uốn lọn sóng to.

Trang điểm kỹ càng, tỉ mỉ.

Sau đó đưa cô đến một nhà hàng cao cấp ăn tối — nằm ở tầng 68 của tòa nhà Tụ Năng Đại Hạ.

Chu Chấn Hoa còn đặc biệt chọn bàn cạnh cửa sổ để có thể ngắm trọn cảnh đêm thành phố Bắc Lĩnh.

Chu Đồng vốn đã muốn đến nhà hàng này từ lâu.

Nhưng Từ Quân vốn tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền vào những chỗ như thế.

Còn Chu Đồng thì cũng chẳng nỡ dùng lương của mình để đến đây ăn.

Ngồi trong nhà hàng, thưởng thức bò bít tết nhập khẩu vận chuyển bằng máy bay, nhấp ly rượu vang đắt đỏ, tận hưởng sự phục vụ tận tình của nhân viên.

Chu Đồng càng thêm quyết tâm muốn ra nước ngoài cùng ba.

Trong lòng lại thầm mắng Đinh Mạo thêm một câu, loại nghèo rớt như anh ta, cả đời cũng chẳng được nếm mùi vị của những món ngon thế này.

Mới ăn được mười phút, cô đã nhìn thấy Lạc Ninh bước vào cùng một người đàn ông vô cùng điển trai.

Chu Đồng nhận ra Lục Thừa Uyên ngay lập tức.

Cô vội nói với Chu Chấn Hoa và Lâm Uyển Nhu đang ngồi đối diện: “Lạc Ninh và chồng cô ấy tới rồi kìa.”

Lạc Ninh cũng nhìn thấy ba người họ, khóe môi bất giác giật nhẹ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hiếm khi cô và Lục Thừa Uyên có thời gian ra ngoài tận hưởng thế giới hai người, nào ngờ lại đụng ngay Lâm Uyển Nhu.

Chu Đồng chủ động gật đầu chào Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên.

Lạc Ninh hơi nhướng mày, ghé tai nói gì đó với Lục Thừa Uyên khiến ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Uyển Nhu.

Ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Anh đưa tay ôm eo vợ, nói mấy câu với nhân viên phục vụ.

Người phục vụ khẽ gật đầu, dùng bộ đàm nói gì đó, sau đó dẫn vợ chồng Lạc Ninh sang chỗ khác ngồi.

Chu Đồng đoán Lạc Ninh chắc là yêu cầu đổi bàn.

Chu Chấn Hoa thấy vợ chồng Lạc Ninh không qua chào hỏi, sắc mặt liền sầm xuống.

Ông bực bội nói: “Đúng là vô giáo dục, mẹ mình đang ngồi ở đây mà cũng không biết dắt chồng qua chào một tiếng.”

Chu Đồng liếc mắt nhìn cha, thấp giọng phản bác: “Đó gọi là nhân quả báo ứng.”

Chu Chấn Hoa giật mình ngẩng đầu nhìn con gái, nghẹn lời.

Lâm Uyển Nhu vô cùng lúng túng, tay siết chặt chiếc nĩa trong tay nhưng không nói gì.

Vài phút sau.

Một người đàn ông cao lớn bước vào, mấy nhân viên phục vụ lập tức vây quanh chào hỏi rối rít.

Chu Đồng tò mò, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy, thấy rất quen mắt.

Nhìn vài giây, cô bất ngờ thốt lên: “Đinh Mạo!”

Giọng cô rất lớn, đến nỗi nửa nhà hàng đều nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Những nhân viên phục vụ đang đứng cạnh Đinh Mạo cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc.

Vợ chồng Lạc Ninh cũng nhận ra Đinh Mạo, cũng thấy bất ngờ.

Đinh Mạo nhìn thấy ba người Chu Đồng thì còn kinh ngạc hơn, nhưng anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, bước thẳng đến bàn của vợ chồng Lạc Ninh.

Anh đứng trước mặt họ, mỉm cười: “Bác sĩ Lạc, Lục tổng, thật trùng hợp.”

Lạc Ninh nhướng mày nhìn Đinh Mạo như biến thành người khác, mỉm cười: “Tối nay, trông anh như minh tinh vậy đó, Đinh tiên sinh.”

Đinh Mạo cười khổ: “Bác sĩ Lạc, thật ra đây mới là con người thật của tôi. Cho phép tôi giới thiệu lại, mẹ tôi là Đinh Mỹ Huệ, là chủ tịch Tập đoàn Tụ Long. Tòa nhà này là ông ngoại tôi xây dựng, nhà chúng tôi sống ở tầng cao nhất.”

Lục Thừa Uyên ngạc nhiên: “Cậu là người thừa kế Tập đoàn Tụ Long?”

Đinh Mạo: “Vâng, đúng vậy, Lục tổng.”

Lạc Ninh: “Chu Đồng chắc là chưa biết nhỉ?”

Đinh Mạo: “Cô ấy chưa biết, nhưng chắc sắp biết rồi.”

Vừa nói xong, Chu Đồng đã bước nhanh tới, túm lấy tay Đinh Mạo, tức giận mắng:

“Đinh Mạo, anh làm ơn vừa phải thôi được không? Không phải đã xóa tôi rồi sao? Còn bám theo tôi tới đây làm gì? Bộ quần áo này là mượn ở đâu vậy? Hay là đi thuê? Anh tưởng mặc như vậy thì thành người có tiền à?”

“Mới lạ đó, lần đầu tiên tôi nghe có người nói nhà tôi không phải người có tiền.” – Một giọng phụ nữ vang lên.

Đinh Mỹ Huệ mặc váy dạ hội lấp lánh, đi giày cao gót nhanh chóng bước tới.

Đinh Mạo vung tay gạt tay Chu Đồng ra, gọi một tiếng: “Mẹ!”

Đinh Mỹ Huệ thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính, là nhân vật nổi bật ở thành phố Bắc Lĩnh, nên Chu Đồng nhận ra bà ngay lập tức.

Nghe tiếng “Mẹ” ấy, cả người cô như bị sét đánh, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Chu Chấn Hoa và Lâm Uyển Nhu cũng vội vàng đi tới.

Hiển nhiên hai người họ cũng nhận ra Đinh Mỹ Huệ, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Đinh Mỹ Huệ liếc nhìn con trai một cái, sau đó quay sang đánh giá Chu Đồng: “Cô chính là phóng viên khiến con trai tôi si mê đến mụ mị đầu óc sao? Nhìn cũng bình thường thôi, chẳng bằng vị phu nhân xinh đẹp đây.”

Lạc Ninh mỉm cười nhìn Đinh Mỹ Huệ, thầm nghĩ quả không hổ là nữ cường nhân, tính cách thật là sảng khoái.

Chỉ có điều, sao tính cách Đinh Mạo lại chẳng giống mẹ chút nào.

Đinh Mạo khẽ kéo tay mẹ mình, giới thiệu: “Mẹ, đây là anh Lục Thừa Uyên, Giám đốc điều hành Tập đoàn Đức Khang, và vợ của anh ấy.”

Đinh Mỹ Huệ liền tươi cười nói: “Ôi chao, thất lễ quá! Hóa ra là Lục tổng và Lục phu nhân, trước đây tôi nghe Đinh Mạo nhắc đến hai người rồi. Hoan nghênh hai vị tới dùng bữa tại nhà hàng của chúng tôi, bữa tối nay để tôi mời nhé. Hai vị cứ gọi món thoải mái.”

Nói rồi bà quay đầu dặn người quản lý đi theo sau: “Mang món đặc biệt tối nay ra cho Lục tổng và Lục phu nhân, chọn thêm một chai rượu ngon nữa, đừng để chậm trễ khách quý của tôi, nghe chưa?”

Người quản lý cúi đầu cung kính: “Vâng, thưa Chủ tịch, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Lục Thừa Uyên đứng dậy, hơi cúi người đáp lễ: “Cảm ơn Chủ tịch Đinh, bà thật khách sáo quá.”

Lạc Ninh cũng vội vàng đứng lên cảm ơn: “Cảm ơn Chủ tịch Đinh.”

Đinh Mỹ Huệ khoát tay: “Hai người là bạn của con trai tôi, thì cũng là bạn của Đinh Mỹ Huệ tôi. Sau này có đến ăn, cứ nói với quản lý ghi sổ cho tôi là được rồi, chúng ta nên gặp nhau nhiều hơn, giao lưu nhiều hơn.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười gật đầu.

Đinh Mỹ Huệ cười nói tiếp: “Thôi, tôi không làm phiền thế giới hai người của vợ chồng hai người nữa. Tôi cũng phải cùng con trai tôi hưởng thụ thế giới hai mẹ con đây. Hẹn gặp lại nhé.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng.”

Đinh Mỹ Huệ liền khoác tay con trai mình kéo đi, tránh để bị Chu Đồng “ám khí”.

Chu Đồng nhìn theo bóng lưng Đinh Mạo mà nghẹn đến phát tức, cô thật sự không thể chấp nhận chuyện Đinh Mạo lại là con trai của Đinh Mỹ Huệ.

Anh rõ ràng là một tên quê mùa, ngốc nghếch, sao lại có thể là người thừa kế của Tập đoàn Tụ Long cơ chứ?

Trong lòng Chu Chấn Hoa còn thấy tiếc đến muốn đập đầu vào tường, cứ như con vịt béo đến miệng rồi mà còn để bay mất.

Nghĩ lại những lời ông từng nói với Đinh Mạo trước cổng bệnh viện, ông chỉ muốn tự tát mình một cái cho tỉnh.

Quá hấp tấp rồi, lẽ ra phải cho người điều tra rõ thân phận của Đinh Mạo mới phải.

Lâm Uyển Nhu nhìn hai cha con Chu Chấn Hoa mặt mày đầy hối hận, trong lòng lại vô cùng hả hê. Bà chẳng mong gì hơn ngoài việc Chu Đồng không thể lấy được người chồng tốt hơn Lạc Ninh.

Bà thu ánh mắt lại, thong thả bước tới trước mặt vợ chồng Lạc Ninh, mỉm cười duyên dáng: “Ninh Ninh, sao con không giới thiệu chồng với mẹ một chút?”

Bình Luận (0)
Comment