Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 419

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nơi đất khách quê người, Lục Viễn Chinh bất chợt hắt xì một cái.

Đào Thước vừa đưa khăn giấy cho anh vừa cười đùa:

“Lão đại, chắc có người đang mắng anh rồi đó.”

Lục Viễn Chinh nhận khăn, một bên bóp mũi, một bên lườm Đào Thước.

Anh nhận ra dạo này Đào Thước nói chuyện với mình ngày càng tùy tiện — đầu tiên là cách xưng hô đổi từ “Lục tổng” thành “lão đại”.

Đào Thước giải thích rằng gọi là “lão đại” sẽ thể hiện được địa vị của anh hơn.

Thứ hai, cậu ta bắt đầu dám đùa giỡn với anh.

Như câu vừa rồi, nếu còn ở Bắc Lĩnh, Đào Thước tuyệt đối không dám nói như thế.

Cuối cùng là do bị ảnh hưởng bởi người dân bản xứ, cách cư xử của Đào Thước cũng thoải mái hơn.

Ví dụ, trước kia dù là ngày nghỉ hay lễ Tết, Đào Thước luôn mặc vest, chỉn chu từ đầu đến chân.

Còn giờ thì ngày nào cũng mặc sơ mi trắng cùng quần short dài đến đầu gối.

Thậm chí còn gợi ý Lục Viễn Chinh cũng nên ăn mặc vậy cho mát, ở đây ai cũng mặc thế cả.

Bị Lục Viễn Chinh lườm một cái, Đào Thước lập tức câm nín, không dám hó hé gì thêm.

Nhưng chưa đầy nửa phút sau, cậu ta lại chỉ tay ra ngã tư:

 

Tưởng Điềm Điềm chạy đến nơi thở hổn hển, má đỏ bừng vì nắng, cô ngồi phịch xuống ghế trước mặt Lục Viễn Chinh rồi nháy mắt hỏi:

“Lục tổng, có thể mời em một ly trà chanh lạnh được không? Em khát chết mất.”

Lục Viễn Chinh mỉm cười, quay sang dặn Đào Thước:

“Gọi cho cô Tưởng một ly trà chanh lạnh, thêm một phần kem vani nữa.”

Đào Thước lập tức đáp:

“Rõ ngay,” rồi chạy về quầy cà phê gần đó.

Quán cà phê này nằm cạnh khách sạn họ thuê, ngay sát bờ biển.

Lục Viễn Chinh thích ngồi đây vừa nhâm nhi cà phê, vừa ngắm cảnh biển – hoặc ngắm người.

Dù sao hiện tại anh cũng chẳng có việc gì, Tưởng Điềm Điềm đã lo hết mọi chuyện: từ tìm trang trại lý tưởng, ký hợp đồng và thanh toán xong xuôi.

Do trang trại lâu ngày không có người ở, cần sửa sang lại một chút – việc này cũng do Tưởng Điềm Điềm phụ trách. Cô đã thuê đội thi công và hiện họ đang làm việc.

Ít nhất một tháng nữa mới có thể dọn vào, trước mắt còn cần thuê vài người giúp việc.

Người giúp việc nên là người bản địa thì chi phí mới thấp, cũng dễ ổn định. Việc này cũng được giao cho Tưởng Điềm Điềm.

Thấy cô đã lo liệu mọi chuyện, Lục Viễn Chinh quyết định phải cho cô một danh phận chính thức. Anh bảo Đào Thước soạn một bản hợp đồng thuê cô làm thư ký riêng.

Dù sao sau khi công ty nước hoa được thu mua, anh cũng cần một thư ký – mà hiện tại thì Tưởng Điềm Điềm là người phù hợp nhất.

Mức lương anh trả là gấp đôi mức lương địa phương, thanh toán hàng tuần.

Rất nhanh, Đào Thước quay lại, mang theo trà chanh và kem vani.

Lục Viễn Chinh không vội thúc giục Tưởng Điềm Điềm báo cáo công việc, vì thời gian còn nhiều.

Tưởng Điềm Điềm uống nửa ly trà chanh, sau đó mới bắt đầu ăn kem.

Ăn xong, cô lau miệng bằng khăn giấy rồi bắt đầu báo cáo:

“Lục tổng, em đã điều tra về nhà máy sản xuất nước hoa mà anh để ý. Chủ nhà máy muốn bán vì vợ ông ấy vừa qua đời vì đột quỵ tháng trước.”

“Nhà máy là do vợ ông ấy đề xuất mở, bản thân ông không hứng thú với việc kinh doanh nước hoa, hiện còn đang quản lý một khách sạn khác nên không thể kiêm nhiệm được, vì vậy mới quyết định bán.”

“Em cũng đã khảo sát tình hình nhà máy. Thiết bị còn mới khoảng 80%, công nhân đều có kinh nghiệm. Nếu anh thu mua, họ đều sẵn lòng ở lại làm việc với mức lương cũ.”

“Nói cách khác, nếu anh quyết định mua lại, là có thể bắt tay vào sản xuất ngay. Chủ nhà máy còn sẵn lòng chia sẻ tệp khách hàng hiện tại cho mình, tuy nhiên ông ấy cũng nói thật – doanh thu của nhà máy không cao.”

Đào Thước chen vào:

“Nghĩa là nếu mình mua lại thì vẫn phải tự đi tìm đầu ra hả? Ở đây đất khách quê người, biết tìm đâu bây giờ?”

Nhưng Tưởng Điềm Điềm có vẻ không hề lo lắng.

“Ở trung tâm thành phố có một trung tâm triển lãm, các nhà sản xuất nước hoa địa phương đều thuê gian hàng ở đó, có nhân viên trông coi. Rất nhiều đại lý tìm đến đây để chọn sản phẩm.”

 

“Chúng ta cũng có thể thuê một gian, bố trí người trông coi. Nếu có đại lý quan tâm thì mời họ đến nhà máy để tham quan và bàn chuyện hợp tác.”

Đào Thước gật đầu:

“Ý này được đấy, vậy là khỏi lo đầu ra, chỉ cần tập trung vào chất lượng sản phẩm.”

Tưởng Điềm Điềm đồng tình:

“Đúng thế, em nghĩ khâu điều chế mùi hương là quan trọng nhất. Mình phải cho ra những mùi thật đặc biệt. Bao bì cũng phải tinh tế hơn, đi theo hướng cao cấp.”

“Hiện giờ trên thị trường có quá nhiều nước hoa giá rẻ, mà lợi nhuận của dòng đó rất thấp. Nhà máy hiện tại cũng đi theo hướng giá rẻ nên chủ cũ chẳng kiếm được bao nhiêu.”

Đào Thước:

“Không ngờ em còn trẻ vậy mà biết nhiều thật. Anh cứ tưởng em chỉ giỏi pha chế mùi hương thôi, không ngờ còn hiểu rõ thị trường thế này.”

Tưởng Điềm Điềm tự hào:

“Em sinh ra và lớn lên ở đây mà. Mẹ em là chuyên gia pha chế nước hoa, em ảnh hưởng từ nhỏ. Lúc đi học còn tranh thủ kỳ nghỉ đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, việc gì em cũng từng làm.”

“Ở đây ba mẹ không cho tiền tiêu vặt đâu, muốn có thì phải tự đi làm.”

Đào Thước nhìn sang Lục Viễn Chinh:

“Lão đại, anh thấy sao? Mình có nên mua lại nhà máy đó không?”

Lục Viễn Chinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới đáp:

“Có thể tiếp tục thương lượng. Nếu giá hợp lý thì có thể xem xét thu mua.”

Đào Thước hiểu ý, lập tức quay sang Tưởng Điềm Điềm:

Lục Viễn Chinh dặn dò:

“Điềm Điềm, mấy ngày tới em cứ đến nhà máy đó thường xuyên, cố gắng thương lượng để ép giá xuống một chút. Nếu mình mua lại và phải làm lại từ đầu như em nói, thì sẽ còn phải đầu tư một khoản không nhỏ nữa.”

“Chưa kể sau đó còn phải chi tiền cho quảng bá, nên tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó.”

Tưởng Điềm Điềm gật đầu:

“Vâng, mai em sẽ tiếp tục qua đó thương lượng.”

Ngồi thêm khoảng mười mấy phút, Tưởng Điềm Điềm đứng dậy cáo từ, nói muốn qua trang trại xem tiến độ sửa sang bên đó.

Rồi cô vội vã chạy đi như thể đang cháy nhà.

Cô vừa rời đi, Đào Thước liền nói với Lục Viễn Chinh:

“Không ngờ mình lại may mắn thế, gặp được một người thông minh, chăm chỉ như vậy, lo hết mọi chuyện giúp mình. Giờ chỉ còn đợi trồng hoa và bắt tay vào nhà máy thôi.”

Lục Viễn Chinh nghiêng đầu nhìn Đào Thước, sắc mặt lạnh đi, hỏi ngược lại:

“Cậu không thấy mọi việc diễn ra quá suôn sẻ à?”

Đào Thước sững lại, phản ứng theo bản năng:

“Suôn sẻ thì chẳng phải tốt sao?”

Lục Viễn Chinh không vui:

“Tôi nhớ cậu ở Bắc Lĩnh rất cẩn trọng, sao đến đây lại thả lỏng hết vậy?”

Đào Thước nghẹn lời:

“Là vì chúng ta gặp được Điềm Điềm mà. Cô ấy giỏi thật sự, giải quyết được tất cả những việc mình cần.”

Lục Viễn Chinh:

“Vậy cậu thử đoán xem, một cô gái giỏi đến mức đó, sao lại không tìm được việc? Sao lại phải đi khắp nơi chào b*n n**c hoa của mình? Cậu còn nhớ không, cô ấy nói từ nhỏ đã đi làm thêm đủ thứ nghề.”

“Nhưng hôm chúng ta gặp cô ấy, cô ấy lại vì không có việc làm, không có tiền, phải tạm trú nhờ nhà bạn. Cậu không thấy mâu thuẫn à?”

Nghe đến đây, vẻ mặt Đào Thước cũng trở nên nghiêm túc.

Vì những điều Lục Viễn Chinh nói đều có lý.

Lục Viễn Chinh lạnh giọng cảnh cáo:

“Cậu mau kéo não về mà dùng cho kỹ. Việc thu mua nhà máy không đơn giản như mua trang trại đâu. Nếu có gì sai sót, cậu có lấy cả mạng ra cũng không đền nổi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment