Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 423

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Phi cũng giả vờ kinh ngạc kêu lên:

“Trời ơi, Trưởng đồn Châu, ông cũng nghe thấy rồi đấy. Cô gái này không phải người thân của họ, vậy mà lại tự ý lấy máy tính bảng của người khác, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy đâu.”

Trưởng đồn Châu nhìn sang Trì Húc:

“Đội trưởng Trì, chuyện này… anh thấy nên xử lý thế nào?”

Trì Húc cảm thấy thái dương mình đang giật liên hồi, im lặng vài giây, sau đó quay sang giải thích với Diệp Tử:

“Diệp Tử, bọn anh giấu em chuyện thân phận của Vương Dung là vì sợ em không đồng ý cho cô ấy đến ở. Mẹ anh với mẹ cô ấy là bạn thân từ nhỏ, hồi bé mẹ cô ấy từng cứu mẹ anh một mạng.”

Hạ Bình Xuân vội vàng nói tiếp:

“Đúng vậy, Diệp Tử, mẹ của Vương Dung là ân nhân cứu mạng của mẹ. Khi còn nhỏ, tụi mẹ ra bờ sông chơi, mẹ không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, may mà mẹ cô ấy tìm được cây gậy kéo mẹ lên.”

“Nếu không có cô ấy, mẹ đã không sống được đến bây giờ rồi.”

Nghe xong, trong lòng Diệp Tử không những không dễ chịu mà càng thấy khó chịu hơn.

Cô nhìn Trì Húc và Hạ Bình Xuân, hỏi lại:

“Mẹ, vậy trong mắt mẹ và anh Húc, con là người nhỏ nhen, ích kỷ và không biết cảm ơn sao? Không thì sao hai người lại nghĩ rằng con sẽ không đồng ý cho cô ấy ở lại?”

Hạ Bình Xuân nghẹn lời.

Trì Húc liếc nhìn Trưởng đồn Châu và các đồng nghiệp, sau đó quay lại nhìn Diệp Tử:

“Giờ máy tính bảng đang ở chỗ Vương Dung, không mất, thôi để Trưởng đồn Châu và các anh ấy đi làm việc khác đã.”

Diệp Tử lập tức phản đối:

“Không được, Trì Húc, những gì mọi người nói lúc nãy, em không tin một lời nào cả. Đã nói em là người nhỏ nhen, vậy thì chắc chắn em không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng.”

“Lỡ Trưởng đồn Châu đi rồi, cô ta không chịu trả máy thì sao?”

Sắc mặt Trì Húc trở nên tối sầm:

“Diệp Tử, em làm quá rồi đó, chỉ là một cái máy tính bảng thôi mà.”

Hàn Phi không chịu nổi nữa, lên tiếng:

“Đội trưởng Trì, cuối cùng ai mới là vợ anh vậy? Chỉ là một cái máy tính bảng thôi à? Đây đâu phải vấn đề máy tính bảng, mà là cả nhà anh đã hợp tác lại để lừa gạt Diệp Tử.”

“Chỉ vì người phụ nữ kia muốn chơi máy tính bảng mà các người không hỏi ý kiến Diệp Tử, tự tiện lấy đi. Tôi muốn hỏi, nếu một ngày cô ta thích anh, các người cũng đưa anh cho cô ta luôn sao?”

Mặt Trì Húc đỏ bừng:

“Cô Hàn, sao lại nói vậy được? Vương Dung là con gái của ân nhân cứu mạng mẹ tôi mà.”

Hàn Phi cười khẩy:

“Sao lại không được? Hai người đâu có quan hệ máu mủ. Anh còn nói mẹ cô ta là ân nhân của mẹ anh, nên cô ta muốn máy tính bảng của Diệp Tử thì đưa luôn.”

“Vậy bước tiếp theo, nếu cô ta muốn anh, các người chắc cũng đưa luôn cho rồi.”

Trì Húc cau mày, cảm thấy lý lẽ này thật hoang đường.

Diệp Tử chăm chú nhìn Trì Húc, chậm rãi nói:

“Đúng đó, Trì Húc, cô ta đã dám lấy máy tính bảng của em, thì bước tiếp theo chính là anh rồi.”

“Tôi không có!” Vương Dung vội vàng phủ nhận, “Cô đừng vu khống tôi, tôi sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ.”

Hàn Phi cười nhạt:

“Cô còn có thể không hỏi han gì đã tự ý lấy máy tính bảng của người khác, thì còn chuyện gì mà cô không dám làm nữa chứ?”

Trưởng đồn Châu vốn có kinh nghiệm xử lý nhiều vụ mâu thuẫn gia đình, chuyện tranh giành chồng ông cũng đã thấy không ít.

Ông nhanh chóng nhận ra Vương Dung có ý với Trì Húc.

Chỉ tiếc người trong cuộc lại không nhận ra, ông cảm thấy cần phải nhắc nhở Trì Húc.

Ông ra hiệu cho Trì Húc:

“Đội trưởng Trì, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút.”

Trì Húc hiểu ý, mời Trưởng đồn Châu vào thư phòng.

Cửa vừa đóng lại, Trưởng đồn Châu đi thẳng vào vấn đề:

“Đội trưởng Trì, tôi đã hiểu rõ sự việc. Nói một cách công bằng, chuyện này rõ ràng là các anh sai. Trước tiên, các anh không nên giấu giếm cô Diệp.”

“Đặc biệt là anh, Đội trưởng Trì. Cô Diệp là vợ anh, điều cơ bản nhất giữa vợ chồng là sự tin tưởng. Anh lừa dối cô ấy, thì chính là phản bội. Dù lý do là gì, kết quả cũng như nhau cả.”

“Thứ hai, máy tính bảng là tài sản cá nhân của cô Diệp. Anh cũng nghe rồi đó, cô ấy có cài đặt thông tin tài chính trong đó. Tôi nghe nói căn hộ này cũng đứng tên cô ấy đúng không?”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Vậy thì rõ ràng cô Vương biết năng lực tài chính của cô Diệp, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn lấy máy tính bảng, thì sự việc không còn đơn giản nữa. Anh mau kêu cô ấy mang máy đến trả lại.”

“Cuối cùng, chúng ta đều là đàn ông, có thể anh là người trong cuộc nên không nhìn rõ, nhưng tôi là người ngoài thì thấy rất rõ – cô Vương có tình ý với anh. Vợ anh chắc chắn cũng nhận ra, cả bạn cô ấy cũng vậy.”

“Nếu anh còn bênh vực cô ta nữa, chuyện này sẽ leo thang thành mâu thuẫn gia đình. Đội trưởng Trì, vợ anh – cô Diệp – là người vợ tốt như vậy, không cần tôi nói, anh cũng nên biết trân trọng.”

Trì Húc hoang mang, anh thật sự chỉ xem Vương Dung như em gái, tiếp đãi cô ta vì cô ta là con gái của ân nhân mẹ mình.

Anh chưa từng có ý gì khác.

Trưởng đồn Châu vỗ vai anh:

“Ra ngoài, đàng hoàng xin lỗi vợ anh, bảo Vương Dung đem máy tính bảng trả lại. Là cô Diệp báo cảnh sát, cô ấy không hài lòng thì tôi không thể rời đi được.”

Trì Húc im lặng vài giây, rồi đáp:

“Được.”

Hai người bước ra khỏi thư phòng, Trì Húc đi đến trước mặt Diệp Tử, nhìn cô.

Do dự một chút, anh nói:

“Chuyện này là lỗi của bọn anh, không nên cùng nhau lừa em. Anh xin lỗi, anh hứa sau này sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa.”

Sau đó anh quay sang nhìn mẹ mình – Hạ Bình Xuân – rồi nói tiếp:

“Mẹ, mẹ cũng nên xin lỗi Diệp Tử. Dù là người một nhà thì cũng phải rõ ràng, máy tính bảng là đồ cá nhân của Diệp Tử, mẹ không thể tự ý mang cho người khác dùng.”

Trì Lỗi cũng đứng bên phụ họa:

“Trì Húc nói đúng đấy, Bình Xuân, em không thể tự quyết định như vậy. Đây là lỗi của em.”

Bị cả chồng lẫn con trai nói như vậy, Hạ Bình Xuân trong lòng rất khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh.

Bà nhìn sang Diệp Tử, nói:

“Diệp Tử, là mẹ sai. Mẹ không nên không hỏi ý con mà để Vương Dung lấy máy tính bảng đi. Mẹ xin lỗi con. Con đừng giận mẹ, cũng đừng giận Trì Húc, được không?”

“Đừng giận, đừng để bụng” – lời xin lỗi kiểu đó khiến Diệp Tử càng thêm khó chịu.

Cô không nói tha thứ, cũng chẳng nói không tha thứ, mà chỉ lạnh nhạt nhìn sang Vương Dung:

“Giờ có thể trả lại đồ của tôi rồi chứ, cô Vương?”

Vương Dung nắm chặt tay, trong lòng đầy oán hận.

Diệp Tử đã khiến cô mất mặt trước bao nhiêu người như vậy.

Ý muốn chiếm được Trì Húc trong cô lại càng mạnh hơn.

Cô giả vờ tủi thân, đáp:

“Máy tính bảng để ở tầng dưới, lát nữa tôi sẽ mang lên trả. Nhưng trước khi đưa, tôi muốn nói rõ một chút. Tôi thật sự không hề có ý chiếm đồ của cô, chỉ là muốn mượn chơi một lát cho đỡ buồn thôi.”

“Còn nữa, cô đừng giận anh Húc. Là do tôi không đúng, không nên tự ý lấy đồ của cô. Tôi chưa từng làm chuyện như thế bao giờ, tôi thật sự không cố ý…”

Nói đến đây, Vương Dung bắt đầu rơi nước mắt.

 

Hàn Phi đảo mắt mấy vòng.

Ôi trời, diễn xuất của cô ta không thua gì Lê Oanh nữa rồi.

Vương Dung càng tỏ ra đáng thương, Hàn Phi càng chắc chắn cô ta là loại “trà xanh” điển hình.

Cô cố ý nói lớn:

“Cô Vương à, Diệp Tử có nói gì đâu, là cô cứ thao thao bất tuyệt, vòng vo như vậy. Không phải là cô đang tìm cớ để không muốn trả máy tính bảng đấy chứ?”

Sắc mặt Trì Húc sa sầm, anh nghiêm giọng nói với Vương Dung:

“Vương Dung, lập tức mang máy tính bảng của Diệp Tử lên đây.”

Vương Dung lúc này mới chịu xoay người xuống lầu.

Hạ Bình Xuân cũng vội đi theo:

“Để mẹ đi cùng với Dung Dung.”

Trì Húc quay đầu lại nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử liếc anh một cái, rồi quay lưng lại, ngồi xuống ghế sofa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình Luận (0)
Comment