Lục Thừa Uyên cố ý nghiêng người tới, hôn mạnh lên môi cô.
Lạc Ninh kêu lên một tiếng: “Đáng ghét, em vừa tắm xong đó. Anh còn như vậy thì tối nay ra sofa ngủ đi nhé.”
Lục Thừa Uyên không dám đùa nữa: “Được rồi, anh đi tắm ngay, đợi anh.”
…
Bên kia, Diệp Tử và Hàn Phi uống hết nửa chai rượu thì có người gõ cửa bước vào.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn, người đến không ai khác chính là Trì Húc.
Trì Húc thấy nửa chai rượu trên bàn thì cau mày, sải bước đi tới.
Diệp Tử lạnh giọng: “Anh đến đây làm gì?”
Trì Húc ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh đến để xin lỗi vợ anh và đón em về nhà.”
Diệp Tử trừng mắt: “Ở đây không có vợ anh nào cả. Mau ra ngoài, đừng làm phiền tụi em uống rượu.”
Trì Húc: “Hai người uống đủ rồi đấy.”
Anh đưa tay đặt lên vai Diệp Tử.
Diệp Tử lập tức gạt tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi, về mà tìm cô em họ của anh ấy.”
Trì Húc liếc nhìn Hàn Phi, rồi hạ giọng: “Vợ à, anh và Vương Dung thật sự không có gì cả, lần này là lần đầu tiên anh gặp cô ta.”
Diệp Tử liếc anh: “Lần đầu gặp mà đích thân ra sân bay đón, còn gọi người ta là ‘Dung Dung’? Trì Húc, anh còn dám nói là không có gì? Anh tưởng tôi ngu ngốc sao?”
Trì Húc nghẹn lời: “Vợ à, anh sai rồi, từ nay không gọi cô ta như vậy nữa, chuyện của cô ta anh cũng không can dự nữa. Ngày mai anh sẽ nói với ba mẹ để Vương Dung dọn đi, cô ta muốn ở đâu thì ở.”
Diệp Tử nhìn chằm chằm Trì Húc không chớp mắt.
“Được, vậy bây giờ anh gọi điện cho ba mẹ anh đi, bảo họ đưa Vương Dung đi chỗ khác. Nếu anh làm được, tôi mới tin anh, sẽ không so đo chuyện này nữa.”
Trì Húc: “Bây giờ à? Giờ này khuya rồi, bảo cô ấy đi đâu được?”
Diệp Tử: “Đó là việc của nhà anh, liên quan gì đến tôi? Đã không xem tôi là người nhà thì tôi cũng chẳng cần quan tâm thêm nữa.”
Trì Húc im lặng, rồi lấy điện thoại ra gọi cho ba.
Trì Lỗi nhanh chóng bắt máy: “Trì Húc, có chuyện gì vậy?”
Trì Húc: “Ba, ba có thể nói với mẹ một tiếng, bảo bà kêu Vương Dung thu dọn đồ đạc dọn đi được không? Để cô ta đến nhà cũ của mình ở. Con sẽ gọi cho Liêu Kiệt đến đón, hai người cùng đưa cô ta qua đó, rồi Liêu Kiệt đưa ba mẹ về lại.”
Trì Lỗi trầm mặc một lúc: “Được, ba hiểu rồi. Xong việc sẽ báo lại con.”
Trì Húc: “Vâng, cảm ơn ba.”
Trì Lỗi: “Không có gì, đây là chuyện nên làm.”
Cúp máy, Trì Húc gọi tiếp cho đồng nghiệp Liêu Kiệt, nhờ anh chạy một chuyến.
Sau đó, anh quay sang nói với Diệp Tử: “Xong rồi, anh sẽ ở lại đây đợi. Đợi Vương Dung đi rồi, chúng ta cùng về.”
Diệp Tử thấy Trì Húc thật sự muốn đưa Vương Dung đi, sắc mặt có phần dịu lại.
Nhưng cô không muốn dễ dàng tha thứ như vậy, liền nói: “Anh đừng tưởng chỉ cần đưa người ta đi là xong. Việc anh và ba mẹ anh cùng nhau lừa tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Đừng hy vọng tôi tha thứ cho anh.”
Trì Húc: “Được, em không tha thứ cũng được, em muốn mắng, muốn đánh anh cũng được. Nhưng còn ba mẹ anh, xin em chừa lại cho họ chút thể diện. Họ rất sĩ diện, nhất là mẹ anh, bà ấy là người cực kỳ coi trọng mặt mũi.”
Diệp Tử: “Ý anh là, vì thể diện của bà ấy mà tôi phải chịu uất ức sao? Vậy cho tôi hỏi, tôi có bắt các người phải chịu uất ức vì thể diện của tôi không?”
Câu hỏi này khiến Trì Húc nghẹn lời.
Diệp Tử là tiểu thư nhà giàu, không quản ánh mắt người ngoài, kiên quyết gả cho Trì Húc.
Còn để bố mẹ chồng cùng dọn đến sống chung.
Dù bận rộn công việc, cô vẫn luôn quan tâm đến họ.
Thường xuyên đặt trái cây, rau củ, hải sản, thịt bò, thịt cừu… cho người mang tới tận nhà.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Quần áo giày dép của bố mẹ chồng đều do cô mới mua, mỗi chiếc quần cũng cả ngàn tệ.
Giày dép đều vài ngàn trở lên.
Những ngày nghỉ cô cũng không rảnh rỗi, tự mình lái xe đưa bố mẹ chồng đi mua sắm, ăn uống ở ngoài.
Cố gắng bù đắp mọi điều cho họ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có khi vì cô quá rộng rãi nên mẹ chồng mới dám tùy tiện để người ngoài chơi máy tính bảng của cô.
Cô cũng nên tự xem lại bản thân – nhất là sau chuyện lần này, cần phải để bố mẹ chồng hiểu rõ ranh giới.
…
Bên kia, Trì Lỗi nhận điện thoại xong thì gọi vợ vào phòng, truyền đạt lại ý của con trai.
Trì Lỗi: “Anh thấy lần này đúng là chúng ta quá đáng, không hề quan tâm đến cảm xúc của Diệp Tử. Với lại, căn nhà đang ở bây giờ là của Diệp Tử, để người khác ở lại thế này là không hợp lý.”
“Anh cũng đồng ý với ý của Trì Húc. Em nên đi nói với Vương Dung, bảo cô ấy thu dọn đồ đạc. Chút nữa Liêu Kiệt sẽ đến, hai vợ chồng mình cùng đưa cô ấy về nhà cũ, chỗ đó trống, cô ấy ở bao lâu cũng được.”
Hạ Bình Xuân tỏ vẻ không vui, hỏi ngược lại chồng: “Đây là ý của Trì Húc hay là ý của Diệp Tử?”
Trì Lỗi cũng bắt đầu bực: “Bà quan tâm là của ai? Nói chung chuyện này chúng ta đã sai. Nhất là bà đấy, muốn trả ơn cũng không thể khiến con dâu mình bị ấm ức.”
“Còn chuyện bà để Vương Dung lấy máy tính bảng của Diệp Tử, tôi còn chưa nói đến!”
Hạ Bình Xuân bĩu môi: “Chỉ là mượn chơi một lát thôi mà. Con bé Diệp Tử đâu thiếu tiền, một cái máy tính bảng thôi, có cần làm lớn chuyện thế không?”
Trì Lỗi trừng mắt: “Này, tôi thấy bà càng già càng hồ đồ rồi đấy! Đó là đồ của bà chắc? Là của Diệp Tử! Bà đã hỏi ý kiến chưa? Chưa mà tự ý lấy, thì gọi là gì? Là ăn trộm!”
Hạ Bình Xuân: “Được rồi, ông nói mãi không dứt. Tôi cũng xin lỗi rồi, vậy mà còn bắt đuổi người ta đi. Giờ tôi biết ăn nói thế nào với mẹ của Vương Dung đây? Tôi đã hứa sẽ chăm sóc con gái người ta, giờ lại khiến con bé chịu ấm ức.”
“Tôi đã hứa với Diệp Tử rồi, sẽ không để Dung Dung lên lầu nữa, vậy vẫn chưa đủ sao? Nhất định phải đuổi con bé đi à?”
Trì Lỗi thấy vợ không thông, liền đứng dậy: “Bà không nói thì để tôi đi nói với Vương Dung.”
Hạ Bình Xuân hoảng hốt, vội vàng túm lấy tay ông:
“Không được đi! Trì Lỗi, nếu tối nay ông thật sự đuổi Dung Dung đi, thì tôi sẽ thu dọn đồ, cùng con bé dọn về nhà cũ sống, không bao giờ quay lại nữa.”
Trì Lỗi nhìn chằm chằm vợ, ngừng lại vài giây:
“Được, vậy bà thu dọn đồ đi, tôi cũng thu dọn. Hai vợ chồng mình cùng dọn về đó.”
Hạ Bình Xuân sững người: “Ông nói gì cơ?”
Trì Lỗi: “Bà như thế này, ở lại đây chỉ gây thêm rắc rối, ảnh hưởng đến tình cảm của con trai và con dâu. Thật ra, ngay từ đầu chúng ta không nên dọn đến đây sống cùng. Thu dọn đồ đi, mình cùng về nhà cũ.”
Hạ Bình Xuân: “Ông nói thật à?”
Trì Lỗi: “Bà thấy tôi đang đùa chắc? Nếu bà thật sự xem trọng Vương Dung như vậy, muốn báo ân mà chẳng để ý đến cảm xúc của con dâu, thì tốt nhất là đừng sống chung với vợ chồng nó nữa.”
Hạ Bình Xuân lưỡng lự.
Nhà cũ là khu nhà mười mấy năm tuổi, điều kiện sống kém xa nơi này.
Bà đã quen sống ở đây, thật sự không muốn quay lại đó.
Chưa kể hàng xóm láng giềng đều biết vợ chồng bà đã chuyển đến sống ở nhà mới cùng con trai, con dâu.
Giờ mà quay lại, người ta sẽ nói gì?
Nhưng nếu để một mình Vương Dung dọn về nhà cũ, thì bà lại cảm thấy mất mặt, khó ăn nói với người bạn cũ đã nhờ vả.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà bắt đầu oán trách Diệp Tử – rõ ràng cả toà nhà đang cho thuê, vậy mà đến cả con gái ân nhân cứu mạng cũng không chịu chứa chấp.
Thấy vợ vẫn đứng yên bất động, Trì Lỗi liền thúc giục:
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau thu dọn quần áo đi. Tối nay, hoặc là đưa Vương Dung về đó, hoặc là vợ chồng mình cùng dọn đi.”