Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 428

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Bình Xuân thấy vậy, vội chạy lại:

“Dung Dung, sao tự dưng lại đau dạ dày vậy con?”

Vương Dung nắm lấy cánh tay bà:

“Dì Bình Xuân, không phải đột ngột đâu ạ. Con vốn đã bị đau dạ dày lâu rồi. Bác sĩ nói là do căng thẳng gây ra, dặn con phải giữ tâm trạng vui vẻ.”

“Từ lúc mình xuống lầu, con đã bắt đầu thấy đau rồi, giờ càng lúc càng nặng.”

Nói xong, Vương Dung đột nhiên ngã quỵ xuống đất, giả vờ ngất lịm.

Hạ Bình Xuân hoảng hốt gọi chồng:

“Trì Lỗi, ông còn ở trong nhà làm gì đấy, mau ra đây! Dung Dung ngất rồi!”

Trì Lỗi đang gọi điện báo tình hình cho con trai, nghe tiếng vợ thì vội vàng chạy ra, điện thoại còn chưa cúp máy.

Trì Húc trong điện thoại nghe thấy ba hỏi:

“Chuyện gì vậy? Mới nãy còn bình thường mà, sao tự nhiên lại ngất?”

Hạ Bình Xuân la lớn:

“Bình thường cái gì! Chắc là do tối nay ép con bé xin lỗi, nó buồn bực nên bệnh tái phát! Còn đứng đó làm gì nữa, mau gọi Liêu Kiệt lên cõng nó xuống, đưa đến bệnh viện đi!”

Trì Lỗi nửa tin nửa ngờ, quay lại điện thoại giải thích với con:

“Vương Dung đau dạ dày, ngất rồi. Mẹ con bảo gọi Liêu Kiệt lên cõng cô ấy xuống, đưa đi cấp cứu.”

Diệp Tử nghe thấy liền giật lấy điện thoại từ tay Trì Húc, dặn dò:

“Ba, bảo Liêu Kiệt đưa cô ta đến khoa cấp cứu bệnh viện Đức Khang. Con và Trì Húc sẽ đến ngay.”

Trì Lỗi nghe con dâu nói thế thì đáp:

“Được rồi, gặp nhau ở bệnh viện.”

Diệp Tử cúp máy, trả lại điện thoại cho Trì Húc, giận dữ nói:

“Bây giờ anh còn thấy cô ta là người đơn giản nữa không? Không ngất sớm, không ngất muộn, cứ chọn đúng lúc này mà ngất.”

“Chiêu trò cũ rích thế này mà còn mang ra dùng. Cô ta tưởng anh – đội trưởng cảnh sát hình sự – là đồ ngốc à? Trì Húc, đừng nói với tôi là anh tin cô ta thật sự ngất.”

Trì Húc tất nhiên không tin: “Vợ à, anh sai rồi.”

Hàn Phi nắm lấy tay Diệp Tử:

“Tôi đi cùng hai người. Tối nay là ca trực của bác sĩ Gia Hằng.”

Diệp Tử gật đầu: “Được, đi xem kịch thôi.”

Mười phút sau, Diệp Tử, Trì Húc và Hàn Phi đã có mặt tại khoa cấp cứu bệnh viện Đức Khang.

Hàn Phi nhanh chóng kể sơ tình huống cho Tề Gia Hằng, nhờ anh nghĩ cách vạch trần màn kịch của Vương Dung.

Tề Gia Hằng hiểu ý, dặn Diệp Tử đứng bên quan sát, đừng can thiệp.

Một lát sau, Liêu Kiệt cõng Vương Dung bước vào.

Trì Lỗi và Hạ Bình Xuân theo sát phía sau.

Liêu Kiệt thả Vương Dung xuống giường cấp cứu, thở hổn hển than thở với Trì Húc:

“Trời ơi, chắc cũng phải hơn 60kg rồi đấy. Mệt chết tôi rồi. Đội trưởng Trì, sao lại giao cho tôi chuyện này thế?”

Khóe môi Trì Húc giật nhẹ: “Xin lỗi, vất vả cho cậu rồi. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Liêu Kiệt: “Cơm thì thôi đi, vợ tôi đang đợi ở nhà. Tôi về trước nhé?”

Trì Húc: “Được, cậu về đi.”

Liêu Kiệt liếc nhìn Vương Dung, ra hiệu bằng mắt với Trì Húc.

Trì Húc hiểu ý, đi theo anh ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Liêu Kiệt ghé tai nói nhỏ:

“Cô ta giả ngất. Tôi cố tình làm bộ suýt ngã để thử, cô ta hoảng sợ bám chặt lấy vai tôi. Đội trưởng Trì, cô này không đơn giản đâu. Đừng để bị lừa, tuy tôi không biết mục đích của cô ta là gì.”

Trì Húc cau mày – anh tin lời Liêu Kiệt.

“Biết rồi, cậu mau về đi.” Anh vỗ vai đồng nghiệp, quay lại phòng cấp cứu.

Tề Gia Hằng đang kiểm tra cho Vương Dung.

Diệp Tử và Hàn Phi đứng cạnh, lạnh lùng chờ xem diễn.

Trì Lỗi mặt nặng như chì, trong lòng hối hận vì đã nghe lời vợ mà rước rắc rối vào nhà.

 

Tề Gia Hằng kiểm tra xong, chắc chắn rằng Vương Dung đang giả vờ.

Anh cố tình nói lớn tiếng:

“Qua kiểm tra ban đầu, bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng để chắc chắn, cần dùng thiết bị kiểm tra chuyên sâu.”

“Trước tiên phải tạm ứng 20 ngàn tệ. Ai sẽ thay bệnh nhân đóng khoản này?”

“Hai mươi ngàn?!” – Vương Dung vừa nghe liền bật dậy.

Cô lớn tiếng hét lên:

“Mấy người định cướp à? Làm cái kiểm tra mà đòi hai mươi ngàn? Bệnh viện này thật quá đáng!”

Hạ Bình Xuân sững sờ nhìn cô:

“Dung Dung, con tỉnh rồi à?”

Mặt Vương Dung đỏ bừng.

Tề Gia Hằng đút tay vào túi, cười mỉa:

“Thấy chưa, tôi đã nói bệnh nhân không có gì nghiêm trọng mà. Xem ra không cần kiểm tra nữa, vậy mời rời khỏi bệnh viện, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.”

Vương Dung liếc sang Trì Húc – người đang sa sầm mặt – vội ôm bụng làm bộ đau đớn.

Cô r*n r*: “Dạ dày tôi đau quá… tôi không đi nổi đâu…”

Tề Gia Hằng: “Vậy cô có muốn nội soi dạ dày không? Bên tôi quy định rõ – muốn nội soi thì phải đặt cọc trước 20 ngàn tệ. Nếu muốn, mời đi đóng phí.”

Vương Dung: “Tôi không có tiền. Nếu có thì đâu cần phải đến Bắc Lĩnh xin việc…”

Lúc này, Hạ Bình Xuân cũng đã hiểu ra – Vương Dung đang diễn kịch.

Bà suy nghĩ một lát, rồi cố tình nói:

“Dung Dung, nếu con thật sự khó chịu thì cứ kiểm tra đi. Dì sẽ đóng khoản này thay con – coi như báo đáp ân tình năm xưa mẹ con cứu mạng dì.”

Vương Dung từng làm phục vụ ở quê, lương mỗi tháng chỉ tầm 2 – 3 ngàn.

Hai mươi ngàn là tiền lương gần cả năm trời của cô.

Không ngờ bệnh viện ở Bắc Lĩnh lại “chặt chém” như vậy. Nếu để Hạ Bình Xuân bỏ tiền ra thật, cô biết chắc sẽ không giấu được mẹ.

Mà mẹ cô – một người mê tiền đến mức nổi tiếng – mà biết con gái tốn hai mươi ngàn chỉ để khám bệnh, thể nào cũng bay đến Bắc Lĩnh đánh cô một trận.

Vương Dung miễn cưỡng cười:

“Dì Bình Xuân, con hiểu tấm lòng của dì. Nhưng con không thể để dì lãng phí tiền vì con. Giờ con thấy đỡ hơn rồi, bệnh dạ dày của con là bệnh cũ, chỉ cần về nằm nghỉ ngơi là ổn.”

“Không được đâu.” – Diệp Tử ở bên cạnh xen vào.

“Vương Dung, cô là con gái ân nhân cứu mạng của mẹ chồng tôi. Nếu cô xảy ra chuyện gì ở chỗ chúng tôi, thì mẹ chồng tôi làm sao ăn nói với mẹ cô được?”

“Vậy nên tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra đàng hoàng. Số tiền này không thể tiết kiệm được. Để mẹ chồng tôi thanh toán giúp cô, coi như trả lại món nợ ân tình đi. Mẹ cô cứu mạng mẹ chồng tôi, bây giờ mẹ chồng tôi cũng coi như cứu lại cô một mạng.”

Ánh mắt Vương Dung nhìn chằm chằm vào Diệp Tử, nghiến chặt răng.

Nếu món “ân tình cứu mạng” này thật sự bị xóa sạch như thế, thì Hạ Bình Xuân sau này sẽ không còn lý do để chăm lo cho cô nữa.

Vậy thì cô còn cơ hội nào để tiếp cận Trì Húc?

“Chị dâu, cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em thật sự không sao đâu. Em còn phải về dọn đồ nữa, hành lý cũng đã thu dọn xong rồi.”

Nói rồi, Vương Dung liền nhảy xuống giường:

“Không tin thì mọi người xem đi, em thật sự không sao. Chúng ta mau quay về thôi.”

Trì Húc nhìn sang Diệp Tử, chờ cô quyết định.

Diệp Tử nhướng mày: “Vậy thì được thôi, là cô tự nói đấy nhé, sau này đừng quay lại nói là chúng tôi không quan tâm đến cô.”

Vương Dung: “Sao em có thể nói mấy lời như vậy chứ.”

Diệp Tử: “Được rồi, vậy bọn tôi sẽ cùng cô về lấy hành lý, rồi đưa cô sang nhà cũ. Cô là con gái, cần không gian riêng. Ở chung với ba mẹ chồng tôi trong một căn nhà, thật sự không tiện chút nào.”

Hàn Phi thì ở lại hỗ trợ Tề Gia Hằng trực đêm, những người còn lại lần lượt rời khỏi bệnh viện.

Diệp Tử gọi một chiếc taxi, dặn tài xế chở Vương Dung cùng vợ chồng Hạ Bình Xuân về nhà cô lấy hành lý, rồi tiếp tục đưa họ sang nhà cũ.

Còn cô thì ngồi xe của Trì Húc.

Vừa lên xe, Trì Húc thở dài một hơi, lẩm bẩm:

 

Diệp Tử liếc mắt nhìn anh, lạnh lùng đáp:

“Là anh mù mắt thôi.”

Bình Luận (0)
Comment