Khi nghe đến câu “đại thiếu gia nhà giàu”, sắc mặt Lục Viễn Chinh bỗng chốc trở nên u ám.
Ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự giận dữ khiến người ta rùng mình.
Cô không hiểu mình đã nói sai điều gì, tại sao lại khiến vị đại thiếu gia này nổi giận.
Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt không nói lời nào.
Ánh mắt ấy khiến sống lưng Hà Tĩnh Tĩnh lạnh buốt.
Cô cắn răng, đứng dậy tiến lên, cưỡi lên đùi Lục Viễn Chinh.
Anh vẫn ngồi yên bất động.
Thấy anh không phản ứng, cũng không có ý định đẩy mình ra, Hà Tĩnh Tĩnh liền đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh, vừa cúi đầu hôn lên môi anh.
Yết hầu Lục Viễn Chinh khẽ chuyển động, rồi đột nhiên, anh đẩy cô ngã xuống sofa.
Đêm hôm đó, anh như phát tiết cơn giận trong lòng, điên cuồng giày vò Hà Tĩnh Tĩnh.
Không biết anh chuẩn bị những “đồ chơi” đó từ khi nào, nhưng tất cả đều được mang ra thử nghiệm trên người cô.
Cô không dám phản kháng, chỉ khi Lục Viễn Chinh hài lòng, cô mới có thể thoát khỏi cảnh tù tội.
Chỉ là Hà Tĩnh Tĩnh không ngờ, Lục Viễn Chinh còn điên cuồng và b**n th** hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Anh giam cô trong căn phòng tổng thống suốt ba ngày ba đêm.
Đến khi cô ngất xỉu, anh mới chịu dừng lại.
Sau đó, anh gọi Đào Thước mời một bác sĩ tư nhân đến khám cho cô.
Khi Hà Tĩnh Tĩnh tỉnh lại, thấy tay mình đang được truyền dịch.
Lục Viễn Chinh đang ngồi trước bàn làm việc, xem tài liệu gì đó. Cảm nhận được cô đã tỉnh, anh quay đầu nhìn cô.
Hà Tĩnh Tĩnh theo phản xạ rụt người lại.
Lục Viễn Chinh cầm xấp tài liệu trên tay bước đến, ném thẳng lên người cô.
Anh đứng nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Không ngờ cô cũng có bản lĩnh thật đấy, lừa được từng ấy tiền của đàn ông. Cô có biết bao nhiêu người đang truy tìm cô không?”
Hà Tĩnh Tĩnh biết chắc Lục Viễn Chinh đã điều tra mình, nên không còn giấu giếm.
Cô dè dặt hỏi: “Anh định giao tôi cho bọn họ sao? Để họ cũng hành hạ tôi giống như anh đã làm ư?”
Lục Viễn Chinh nhướng mày, phản bác lại: “Sao nào? Hầu hạ một mình tôi còn chưa đủ, cô còn muốn phục vụ thêm vài người nữa? Hay là thấy tôi không làm cô thỏa mãn, nên muốn tìm thêm đàn ông?”
Hà Tĩnh Tĩnh vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó! Một khi đã chọn anh, tôi sẽ không tìm người khác.”
Lục Viễn Chinh khựng lại một chút, giọng trầm thấp:
“Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời mình nói. Chuyện quá khứ tôi có thể bỏ qua, nhưng từ giờ trở đi, cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Nếu không, tôi sẽ tự tay kết thúc mạng cô!”
Dù lời nói nghe như một lời đe dọa, nhưng không hiểu sao, Hà Tĩnh Tĩnh lại cảm thấy ngọt ngào.
Ý anh là, từ nay cô chính là người phụ nữ của anh?
Vậy tức là anh sẽ bảo vệ cô, không để những người kia bắt cô đi?
“Sau này cô vẫn là Tưởng Điềm Điềm,”
Lục Viễn Chinh nói tiếp, “vẫn là thư ký xử lý công việc cho tôi. Còn về Trương Lỗi, hắn sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, càng không có cơ hội vạch trần cô. Những chuyện hai người hợp tác lừa đảo, sẽ không ai biết được.”
Hà Tĩnh Tĩnh ngước mắt nhìn Lục Viễn Chinh, không hiểu rõ ý anh.
Anh nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, liền nói: “Hắn chết rồi. Tối hôm qua, trong đồn cảnh sát, tự sát để trốn tội.”
Máu trong người Hà Tĩnh Tĩnh như đông cứng lại.
Đôi mắt cô đầy sợ hãi.
Tự sát để trốn tội…
Trương Lỗi không phải loại người sẽ làm chuyện đó, lại còn là ngay dưới mắt cảnh sát.
Giờ thì cô đã hiểu thế nào là “có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần”.
Lục Viễn Chinh không biết đã mua chuộc sở cảnh sát thành phố Ba Nạp từ lúc nào.
Anh không chỉ giúp cô thoát khỏi vòng pháp luật một cách dễ dàng, mà còn có thể xử lý bất kỳ ai anh muốn.
Nói cách khác, giết người với anh chẳng khác nào b*p ch*t một con kiến.
Hà Tĩnh Tĩnh sợ đi tù, càng sợ chết.
“Tôi hiểu rồi, Lục tổng.” Giọng cô run rẩy.
Cô vứt bỏ cả tự trọng: “Tôi thề, từ nay về sau tuyệt đối không phản bội anh, sẽ luôn trung thành với anh, mãi mãi đi theo anh.”
Lục Viễn Chinh hài lòng, hỏi: “Có đứng dậy nổi không? Chúng ta phải đi dự một buổi họp báo.”
Hà Tĩnh Tĩnh khựng lại một chút, rồi lập tức cố gắng đứng dậy.
Tứ chi đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, cô hít sâu một hơi, nhưng vẫn cắn răng rút kim truyền dịch ra.
Cô dùng tay đè lên vết châm, ngước mắt nhìn Lục Viễn Chinh.
Anh quay người đi về phía cửa, mở cửa ra rồi nói gì đó với người bên ngoài.
Ngay sau đó, một người phụ nữ có vẻ là quản lý khách sạn chạy vào nói chuyện với cô.
Đại khái là muốn đưa cô đi tắm, trang điểm và thay đồ.
Một tiếng sau, Hà Tĩnh Tĩnh đã biến thành Tưởng Điềm Điềm – hoàn toàn lột xác, mặc một bộ váy cao cấp được đặt may riêng, đi cùng Lục Viễn Chinh xuống lầu.
Trước cổng khách sạn, một chiếc xe sang đang đợi họ.
Đào Thước đứng bên cạnh xe, thấy họ bước ra liền nhanh chóng mở cửa sau.
Lục Viễn Chinh cúi người bước vào trong xe trước.
Tưởng Điềm Điềm nhìn Đào Thước, nở một nụ cười nhẹ, nhưng đối phương mặt không cảm xúc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô đành im lặng ngồi vào xe.
Đào Thước lập tức đóng cửa lại, rồi mở cửa ghế phụ ngồi vào, ra lệnh cho tài xế khởi hành.
Tưởng Điềm Điềm quay đầu nhìn Lục Viễn Chinh, thấy anh đang ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô để ý thấy anh không thắt dây an toàn, định giúp anh cài vào.
Nhưng lại sợ Lục Viễn Chinh không vui.
Giao thông ở thành phố Ba Nạp rất tệ, vì cảnh sát giao thông ở đây chỉ muốn “nằm yên ăn lương”, chẳng buồn xử lý vi phạm.
Bất kể ai coi thường luật lệ, họ cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tưởng Điềm Điềm không phải lo cho anh, mà là sợ nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ đổ lỗi lên đầu cô.
Sau một hồi giằng co trong đầu, cô nhẹ nhàng tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người ngồi dậy, định kéo dây thắt cho anh.
Nào ngờ, đúng lúc cô vừa cài phần khóa dây an toàn vào chốt, tài xế đột ngột phanh gấp.
Không kịp phản ứng, cả người cô nhào thẳng vào lòng Lục Viễn Chinh.
Tay cô dường như còn chạm trúng chỗ không nên chạm.
Đến khi định thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô bắt gặp gương mặt đen sầm của anh.
Tuy nhiên, không có tức giận hay trách móc gì trong ánh mắt ấy.
Ngược lại, tay anh dường như còn đang đặt trên eo cô.
Anh ngước nhìn về phía trước, trầm giọng quát: “Lái cho cẩn thận một chút.”
Tưởng Điềm Điềm nghe thấy Đào Thước vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lục tổng, vừa rồi có một đứa trẻ bất ngờ lao ra từ bên cạnh.”
Cô định rút người ra, nhưng phát hiện Lục Viễn Chinh vẫn ôm chặt cô không buông.
Tư thế của hai người lúc này vô cùng mờ ám.
Cô không dám tiếp tục đối diện với anh, chống tay giữ khoảng cách cũng khó chịu, nên dứt khoát nhắm mắt, vùi mặt vào ngực anh.
Thật dễ chịu.
Nghĩ đến ba ngày ba đêm trước đó, những trò hai người từng thử qua, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Khô miệng khô lưỡi.
Lục Viễn Chinh cứ thế ôm cô suốt dọc đường, giống như đang ôm một con búp bê vải vậy.
Mãi đến khi Đào Thước lên tiếng, “Lục tổng, đến nơi rồi”, anh mới chịu để cô rời khỏi lòng mình.
Tưởng Điềm Điềm lập tức mở cửa xe nhảy xuống.
Kết quả, trước mắt là một nhóm cảnh sát đang đứng chờ, cô ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện đây là trụ sở cảnh sát thành phố Ba Nạp.
Cả đầu óc cô như nổ tung, một cơn giận dữ trào lên tận óc.
Tên khốn Lục Viễn Chinh này, chơi chán rồi là muốn vứt bỏ cô sao?!
Nhưng nếu đã định đưa cô đến đồn cảnh sát, thì trước đó còn gọi người đến trang điểm, làm tóc cho cô làm gì?
Là để sỉ nhục cô sao?
Lục Viễn Chinh đã xuống xe, anh bước đến bên cô, tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô.
Cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta tới đây dự sự kiện, là khách quý.”