Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 433

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt quãng đường, cả hai đều im lặng không nói gì.

Tề Gia Hằng lái xe cực nhanh, hận không thể lập tức bay đến nhà Hàn Phi.

Nhưng từ nhà hàng đến nhà Hàn Phi ít nhất phải mất bốn mươi phút, lại còn gặp nhiều đèn đỏ dọc đường.

Khiến Tề Gia Hằng cảm thấy đây là quãng đường dài nhất mà anh từng lái qua.

Cuối cùng cũng đến được hầm để xe dưới tầng nhà Hàn Phi.

Cô hướng dẫn Tề Gia Hằng lùi xe đỗ vào chỗ, sau đó cả hai cùng xuống xe, đi thang máy lên lầu.

Căn hộ này vẫn là nơi Hàn Phi từng sống cùng Lục Viễn Chinh, nhưng tất cả dấu vết liên quan đến anh ta đều đã bị cô xóa sạch.

Căn phòng mà Lục Viễn Chinh từng ở cũng đã được dọn dẹp và cải tạo thành phòng tập thể hình.

Hằng ngày, Hàn Phi sẽ tập yoga trong căn phòng đó.

Ra khỏi thang máy, Hàn Phi bước nhanh lên trước, quét vân tay mở cửa.

Tề Gia Hằng theo sát sau, tiện tay đóng cửa lại.

Hàn Phi đặt túi xách lên tủ giày, cúi người cởi giày cao gót.

Tề Gia Hằng cũng cởi giày da theo.

Vừa quay người lại, cô đã bị anh bất ngờ ôm chặt vào lòng, kèm theo là một nụ hôn nóng bỏng.

Cả hai người đều nóng ran.

Họ quấn quýt nhau đến tận phòng ngủ.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, một khi đã bốc cháy thì không thể dừng lại.

 

Mãi đến lúc trời hửng sáng, cả hai mới kiệt sức thiếp đi trong vòng tay nhau.

Và ngủ thẳng đến tận một giờ chiều.

Khi tỉnh dậy, Hàn Phi thấy Tề Gia Hằng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt dịu dàng vô hạn.

Cô mỉm cười, đưa tay áp lên má anh, hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy? Cảm thấy em đẹp lắm à?”

Tề Gia Hằng mỉm cười: “Ừ, đặc biệt là lúc này, em rất đẹp.”

Mặt Hàn Phi đỏ bừng, vừa nghe xong đã thấy Tề Gia Hằng nói tiếp: “Anh hối hận rồi.”

Nụ cười trên môi cô cứng lại, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh.

Tề Gia Hằng buồn bã nói: “Anh hối hận vì đã đồng ý để em đi du học. Chỉ nghĩ đến việc chúng ta phải xa nhau một năm, anh đã thấy phát điên rồi. Bây giờ, anh không muốn xa em dù chỉ một khắc.”

Hàn Phi e thẹn cười, “Vậy em không đi nữa?”

Tề Gia Hằng ngừng lại một chút, “Anh không thể làm vậy, như thế là quá ích kỷ. Em có lý tưởng và hoài bão của mình, anh không muốn trở thành gánh nặng, càng không muốn em sau này trách anh.”

Hàn Phi cảm động, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái.

Cô an ủi: “Khi nào anh được nghỉ phép thì bay qua thăm em, hoặc dịp lễ em sẽ bay về. Một năm thôi, trôi qua nhanh lắm.”

Tề Gia Hằng ôm chặt lấy cô: “Ừ, anh sẽ cố gắng mỗi tháng đến một lần, gom hết kỳ nghỉ lại, như vậy chúng ta sẽ có bốn ngày bên nhau.”

Hàn Phi: “Ừm, em sẽ chờ anh.”

Tề Gia Hằng cúi xuống hôn lên tóc cô, hỏi: “Đói chưa? Ra ngoài ăn gì đi?”

Hàn Phi không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở cạnh anh như lúc này: “Gọi đồ ăn ngoài nhé?”

Thật ra Tề Gia Hằng cũng chẳng muốn ra ngoài: “Được, em muốn ăn gì? Để anh gọi.”

Hàn Phi ngồi dậy: “Để em gọi, anh gọi thì phải điền địa chỉ, phiền lắm. Anh muốn ăn gì?”

Tề Gia Hằng: “Anh ăn gì cũng được, không kén chọn, em cứ gọi đi.”

Hàn Phi cầm điện thoại trên tủ đầu giường, cùng anh chọn món.

Gọi xong bữa trưa, cô gọi thêm cà phê.

Đặt điện thoại xuống, cô kéo anh vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong bước ra, đồ ăn và cà phê đã được giao tới.

Hàn Phi bày thức ăn ra bàn trà trong phòng khách, bật tivi chọn một bộ phim tình cảm, hai người vừa ăn vừa xem.

Tề Gia Hằng cũng thích xem phim, nên cả hai có rất nhiều chủ đề chung để trò chuyện.

Hàn Phi bất giác nghĩ tới Lục Viễn Chinh, anh ta chưa bao giờ ngồi cùng cô xem phim hay nói chuyện như thế này.

Anh ta không hiểu rằng, sự lãng mạn đơn giản nhất chính là sự đồng hành.

Dĩ nhiên, cũng có thể là anh ta không muốn tốn thời gian vào những chuyện nhàm chán như vậy.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Hàn Phi cảm thấy may mắn vì đã gặp được Tề Gia Hằng.

Ăn xong, Tề Gia Hằng chủ động dọn dẹp, thu dọn sạch sẽ bàn trà, mang rác ra thùng rác ở hành lang vứt đi.

Sau đó trở lại tiếp tục xem phim cùng cô.

Chỉ là, sau khi ăn no lấy lại sức, ánh mắt anh bắt đầu rời khỏi màn hình, chuyển sang người cô.

Phần còn lại của bộ phim chiếu gì, Hàn Phi chẳng nhớ nổi nữa, chỉ nhớ bản thân bị cuốn vào sự dịu dàng của Tề Gia Hằng.

Một tuần sau, Hàn Phi rời khỏi Bắc Lĩnh, bay đến quốc gia mà cô sẽ du học.

Cô từ chối lời đề nghị tiễn sân bay của Tề Gia Hằng, mà nhờ anh trai Hàn Thiếu Sách đưa đi.

Bởi vì cô sợ nếu nhìn thấy Tề Gia Hằng lúc ấy sẽ mềm lòng, không nỡ rời xa.

Cô không biết rằng, cả ngày hôm đó, Tề Gia Hằng bồn chồn không yên.

Chuyến bay lần này mất tám tiếng.

Theo kế hoạch, chuyến bay của Hàn Phi cất cánh lúc tám giờ sáng, và dự kiến hạ cánh lúc bốn giờ chiều.

Cô đã hứa với Tề Gia Hằng, ngay khi máy bay hạ cánh sẽ nhắn tin báo bình an.

Nhưng Tề Gia Hằng đợi đến năm giờ chiều vẫn không nhận được tin tức gì từ cô.

Anh bắt đầu lo lắng, lòng như lửa đốt.

Đúng 5 giờ 10 phút chiều, còn hai mươi phút nữa mới hết giờ làm, anh nhận được một tin dữ.

Chuyến bay của Hàn Phi đã mất liên lạc khi bay qua một khu rừng nguyên sinh.

Toàn thân anh như hóa đá.

Sững người mất vài phút, anh bắt đầu gọi điện cho Hàn Phi liên tục, nhưng điện thoại cô luôn trong trạng thái tắt máy.

Diệp Tử và Lạc Ninh cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

Lạc Ninh gọi điện cho Lục Thừa Uyên, nhờ anh thử liên hệ với hãng hàng không để hỏi thăm tình hình.

Diệp Tử thì chạy đôn chạy đáo hỏi thăm xem có ai quen biết người ở khu vực nơi chuyến bay mất tích không, mong có thể tìm được chút thông tin từ dân địa phương.

Còn bên nhà họ Hàn, mẹ của Hàn Phi – Từ Đông Nguyệt – vừa hay tin chuyến bay của con gái gặp sự cố liền ngất lịm.

Hàn Thiếu Sách bảo ba quay về nhà chăm sóc mẹ, còn anh thì cùng Hoa Trinh đến sân bay, làm việc với phía hãng hàng không.

Vì địa điểm xảy ra sự cố của chuyến bay nằm giữa một khu rừng nguyên sinh, công tác cứu hộ vô cùng khó khăn, mãi vẫn không có bất kỳ tin tức nào phản hồi.

Lục Viễn Chinh biết được tin máy bay của Hàn Phi gặp nạn khi đang cùng Tưởng Điềm Điềm ăn tối trong nhà hàng của khách sạn.

Là Lục Thừa Uyên gọi điện báo cho anh.

Cúp máy xong, đầu óc Lục Viễn Chinh trống rỗng, cổ họng nghẹn lại như bị bóp chặt, hoàn toàn không thở nổi.

Tưởng Điềm Điềm không rõ anh vừa nghe điện thoại gì mà lại có phản ứng lớn đến vậy.

Cô nhìn thấy trong mắt anh đầy nỗi sợ, anh thất thần suốt một phút, rồi đột ngột đứng bật dậy, sải bước rời đi.

Tưởng Điềm Điềm đành buông dao nĩa, vội vã chạy theo.

Cô nghe thấy anh gọi điện cho Đào Thước.

“Máy bay của Hàn Phi gặp nạn rồi. Cậu lập tức điều tra cho tôi tình hình chuyến bay đó. Dùng cách nào cũng được, tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được cô ấy!”

Cúp máy, Lục Viễn Chinh trở lại phòng suite của mình bằng thang máy, mở laptop và bắt đầu tìm kiếm mọi tin tức liên quan.

Tưởng Điềm Điềm không dám mở miệng, chỉ có thể đứng im bên cạnh nhìn anh.

Lục Viễn Chinh như quên luôn sự tồn tại của cô, suốt cả đêm đều điên cuồng tra cứu tin tức, không hề dừng lại.

Trong nước, Tề Gia Hằng nhanh chóng bay đến sân bay để hội họp với Hàn Thiếu Sách và Hoa Trinh, rồi vào lúc một giờ sáng thì lên máy bay đến khu vực xảy ra tai nạn.

Sau khi máy bay cất cánh, Tề Gia Hằng không còn kìm được nữa mà bật khóc.

Anh hối hận vô cùng — lẽ ra nên ích kỷ một chút, giữ Hàn Phi ở lại bên mình.

Anh không dám nghĩ, nếu thật sự Hàn Phi không còn nữa, anh sẽ phải sống tiếp thế nào.

Anh cũng hối hận vì sao không cưới cô sớm hơn, vì sao lại bận tâm đến ánh mắt của người khác.

Hàn Thiếu Sách thì vừa khóc vừa mắng:

“Tại sao ông trời lại đối xử với Phi Phi nhà bọn tôi như vậy! Con bé đã chết một lần rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Không phải người ta nói ‘đại nạn không chết ắt có hậu phúc’ à? Toàn là lừa người!”

Bình Luận (0)
Comment