Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 441

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khóe môi Hoa Trinh giật nhẹ, đúng là Tạ Tân Di mới thật sự là kiểu người vừa ngu vừa ngốc.

Hàn Thiếu Sách mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tạ Tân Di.

“Cô Tạ, đừng gọi tôi là Thiếu Sách nữa, tôi với cô không thân. Còn nữa, cho dù tôi có độc thân cả đời, cũng tuyệt đối không cưới cô.”

“Bởi vì… ai mà cưới cô, mới thật sự là vừa ngu vừa ngốc.”

Sắc mặt Tạ Tân Di lập tức trắng bệch không còn giọt máu.

Hàn Thiếu Sách nắm lấy tay Hoa Trinh, dịu dàng nói:

“Đi thôi, đừng để ý đến bọn họ, toàn là lũ sâu mọt ăn bám bố mẹ mà thôi.”

Tạ Tân Di nhìn Hàn Thiếu Sách nắm tay Hoa Trinh rời vào hội trường, theo phản xạ siết chặt nắm tay.

Một người bên cạnh hỏi cô ta:

“Hàn Thiếu Sách từ bao giờ có bạn gái vậy? Cô gái kia là ai? Là thiên kim nhà nào à?”

Người kia châm chọc:

“Chắc gì đã là thiên kim tiểu thư, nếu là người có tiếng, bọn mình chẳng lẽ lại không biết? Cậu nhìn bộ đồ cô ta mặc kìa, trông giống dân văn phòng hơn.”

Tạ Tân Di tiếp lời:

“Có khi là nhân viên của tập đoàn Hàn thị, chắc là tình văn phòng, chưa công khai. Nếu không thì hôm nay đã được ngồi cạnh Hàn Thiếu Sách rồi.”

Tạ Tân Di không cam tâm, sao cô ta có thể thua một người phụ nữ bình thường chứ?

Cô ta quyết định sau buổi tiệc sẽ tìm người điều tra thông tin về Hoa Trinh.

Chỉ cần Hàn Thiếu Sách chưa chính thức công khai mối quan hệ, thì Tạ Tân Di cô vẫn còn cơ hội làm dâu nhà họ Hàn.

Không phải cô ta thật sự muốn cưới Hàn Thiếu Sách, mà bởi những thiếu gia khác còn khó tiếp cận hơn.

So ra, Hàn Thiếu Sách là mục tiêu dễ ra tay hơn.

Mặc dù vừa rồi Hàn Thiếu Sách đã nói những lời tuyệt tình, nhưng Tạ Tân Di chẳng mấy bận tâm.

Cô ta cho rằng anh chỉ là vì mất mặt nên mới nói vậy.

Bên kia, khi vừa bước vào hội trường, Hoa Trinh liền rút tay về:

“Tôi về chỗ ngồi đây.”

Cô hiểu rõ, vừa rồi Hàn Thiếu Sách chỉ giả làm bạn trai cô để giúp cô giải vây, hoàn toàn không có ý gì khác.

Vì vậy, thông minh nhất là nên xem như chưa từng nghe thấy, tránh tự chuốc phiền não.

Hàn Thiếu Sách khựng lại một chút rồi nói:

“Lúc nãy… cảm ơn cô.”

Hoa Trinh ngước mắt nhìn anh:

“Cảm ơn gì?”

Hàn Thiếu Sách:

“Cảm ơn cô đã đứng ra bênh vực tôi khi họ nói xấu.”

Trái tim Hoa Trinh khẽ rung động:

“Anh là bạn tôi, đương nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn người khác bôi nhọ anh.”

Nghe vậy, trong lòng Hàn Thiếu Sách hơi trống trải.

Hóa ra trong mắt cô, anh chỉ là một người bạn.

Hoa Trinh thấy anh im lặng thì cũng xoay người quay về chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, vị bác sĩ tên Viên Kiệt đã cầm ly rượu tiến đến bắt chuyện.

Hàn Thiếu Sách nhìn thấy cảnh ấy, bực bội kéo lỏng cổ áo, nhìn vài giây rồi xoay người bỏ đi.

Hoa Trinh liếc nhìn về phía anh, thấy anh bỏ đi không chút do dự, lòng bỗng chùng xuống.

Cô nâng ly cụng với Viên Kiệt, ngửa đầu uống cạn.

Tiệc cưới kết thúc, vợ chồng Lạc Ninh và vợ chồng Diệp Tử cùng theo cô dâu chú rể – Hàn Phi và Tề Gia Hằng – về nhà mới, tổ chức “náo động phòng”.

Mọi người chơi đùa khoảng một tiếng mới dần tản đi.

Tiễn khách xong, Hàn Phi mệt đến mức ngã phịch xuống giường, miệng than:

“Mệt chết đi được, không muốn nhúc nhích nữa… Chồng ơi, anh giúp em cởi váy cưới đi~”

Tề Gia Hằng đóng cửa lại, bước đến, cười rồi quỳ một chân bên giường:

“Được thôi, vợ yêu, anh giúp em cởi.”

Hàn Phi cười tủm tỉm, tay cũng bắt đầu tháo nút áo vest của Tề Gia Hằng:

“Anh giúp em cởi váy, em giúp anh c** đ*.”

“Được.” Tề Gia Hằng cúi người hôn lên môi cô.

Hàn Phi kêu lên:

“Chồng à, em còn chưa tẩy trang, cả người còn mùi mồ hôi nữa.”

“Không sao, anh thấy em vẫn rất thơm.” Tề Gia Hằng cười, “Nhưng nếu em muốn tắm thì… mình cùng tắm nhé?”

Hàn Phi giơ tay ôm cổ anh:

“Được thôi, cùng tắm.”

Tề Gia Hằng cởi váy cưới cho cô, bế cô lên, vừa bước về phía phòng tắm vừa nói:

“Tắm bồn một lát cho thư giãn nhé?”

Hàn Phi mặt đỏ bừng:

“Ừm…”

Vào đến phòng tắm, cô bảo anh đặt mình xuống.

Khi Hàn Phi tẩy trang, Tề Gia Hằng đi xả nước bồn và nhỏ vài giọt tinh dầu.

Đợi cô tẩy trang xong, hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm.

 

Tề Gia Hằng cầm bàn chải nhẹ nhàng kỳ lưng cho Hàn Phi:

“Thời gian này vất vả cho em rồi, vợ yêu, cảm ơn em.”

Hàn Phi rất thích nghe Tề Gia Hằng gọi cô là “vợ yêu”.

Cô xoay người lại, nói:

“Chồng à, em không thấy vất vả chút nào. Đây là tổ ấm nhỏ của chúng mình, em rất vui. Sau này buổi trưa anh về nhà ăn nhé, em nấu cho anh. Dạo này em học được nhiều món từ dì giúp việc rồi.”

Tề Gia Hằng nắm tay cô:

“Thôi cứ để dì ấy nấu đi, em làm gì phải động tay, em còn phải đi làm nữa mà.”

Hàn Phi lắc đầu:

“Em không muốn trong nhà lúc nào cũng có người ngoài. Vệ sinh thì để dì làm, còn nấu ăn để em lo. Công việc của em rất nhẹ nhàng, không ảnh hưởng gì đâu.”

Tề Gia Hằng nghĩ một chút rồi nói:

“Được, vậy buổi trưa em nấu, đơn giản thôi là được. Buổi tối để anh nấu, bữa sáng cũng để anh làm.”

Hàn Phi ngạc nhiên:

“Anh còn biết nấu ăn nữa à?”

Tề Gia Hằng:

“Đối với anh, nấu ăn còn dễ hơn phẫu thuật. Em biết món anh giỏi nhất là gì không?”

Hàn Phi tò mò:

“Là món gì?”

Tề Gia Hằng cười:

“Thái khoai tây sợi. Hôm nào anh trổ tài cho em xem.”

Hàn Phi:

“Vậy mai em đi mua mấy củ khoai về, anh thái cho em coi nhé.”

“Được.” – Tề Gia Hằng mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Hàn Phi đỏ mặt:

“Nhìn gì dữ vậy?”

Tề Gia Hằng đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai, dịu dàng nói:

“Vợ anh thật xinh đẹp.”

Hàn Phi ngượng ngùng cúi đầu:

“Dẻo miệng quá.”

Tề Gia Hằng khẽ cười, đưa tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Lúc này, vợ chồng Diệp Tử và Trì Húc vẫn đang trên đường về nhà.

Bất chợt, điện thoại của Trì Húc đổ chuông.

Thấy là cuộc gọi từ bà Trần – hàng xóm khu tập thể, Trì Húc cảm thấy khó hiểu, liền bảo Diệp Tử bấm nghe và mở loa ngoài.

Trì Húc:

“Cháu chào bác Trần ạ.”

Bà Trần:

“Húc à, cháu đang bận à? Nói chuyện được không?”

Trì Húc:

“Cháu đang lái xe ạ, không sao đâu, bác cứ nói đi.”

Bà Trần:

“Vậy bác nói thẳng luôn nhé. Chuyện này bác cũng đã gọi điện nói với mẹ cháu rồi, nhưng không biết sao bà ấy lại không giải quyết. Bác thật sự hết cách mới phải gọi cho cháu.”

Trì Húc thấy khó hiểu:

“Bác ơi, mẹ cháu chưa hề nhắc gì với cháu về chuyện của bác cả.”

Bà Trần:

“Bác đoán thế. Nếu mẹ cháu nói rồi, chắc chắn cháu không để yên đâu.”

 

“Vâng, bác cứ nói đi ạ.”

Bà Trần:

“Không phải là chuyện liên quan đến người họ hàng nhà cháu sao, con bé tên Vương Dung ấy.”

Trì Húc:

“Dạ đúng rồi ạ. Bác có chuyện gì với Vương Dung sao?”

Bà Trần:

“Cháu nói xem, nhìn thì tưởng là cô gái sạch sẽ gọn gàng, mà lại làm mấy chuyện không ai chấp nhận nổi – rác thải thì chất đống ngay ngoài hành lang, chúng tôi đi qua đi lại đều phải né tránh.”

“Không phải chỉ một hai hôm đâu, nhiều khi ba bốn ngày liền mới đem xuống vứt, hành lang bốc mùi hôi thối cả lên.”

Trì Húc kinh ngạc:

“Cô ấy sao lại để rác ở hành lang?”

Bà Trần:

“Đấy, bác cũng thấy kỳ lạ nên có hỏi rồi. Nó bảo là bãi rác nằm ở sân sau, buổi sáng phải vội đi làm nên không có thời gian ra đó vứt, phải để dành mấy ngày rồi mới đem đi.”

“Cháu nói xem, cái lý do kiểu gì vậy? Cùng lắm thì dậy sớm hơn hai phút là được chứ gì. Từ nhà mình ra sân sau, đi nhanh tí thì chưa đến một phút. Hoặc tối đi làm về cũng có thể tiện tay mang ra vứt luôn.”

Bình Luận (0)
Comment