Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 450

Diêu Thanh Chi vừa buồn cười vừa bất lực: “Anh đúng là uống nhiều thật rồi.”

Sau khi say rượu, Tần Lãng về đến nhà còn nhất quyết đòi gõ cửa phòng mẹ, làm ầm lên đòi gặp con gái.

Chu Ngọc vừa mắng con trai vừa mở cửa, cho anh vào nhìn con bé một chút rồi lập tức đuổi ra ngoài.

Diêu Thanh Chi phải vất vả lắm mới dỗ được Tần Lãng về phòng, ép anh ngủ.

May mà sáng hôm sau Tần Lãng tỉnh dậy sớm.

Anh nhớ hôm nay phải đến trụ sở Tập đoàn Đức Khang báo danh, nên dậy tắm rửa, mặc vest chỉnh tề.

Ăn sáng xong, anh quyến luyến chào tạm biệt con gái, sau đó lái xe đưa Diêu Thanh Chi đến bệnh viện rồi mới đến tập đoàn.

Lục Thừa Uyên tình cờ gặp Tần Lãng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Anh dẫn Tần Lãng lên sắp xếp văn phòng, sau đó bảo Tề Thuần đưa anh đi làm thủ tục nhận việc.

Ngay sau đó là chuỗi công việc bận rộn và nhiều cuộc họp liên tiếp.

Bên phía bệnh viện, khoa cấp cứu cũng rối tung cả lên.

Một nhà hàng gần đó xảy ra nổ khí gas, nhiều bệnh nhân được chuyển tới đây.

Tề Gia Hằng dẫn toàn bộ nhân viên y tế trực tiến hành cứu chữa.

Khi mọi người đang bận đến tối mắt thì đột nhiên có tiếng quát tháo chửi mắng vang lên trong khu cấp cứu.

Lạc Ninh vừa nghe đã nhíu mày.

Cô giao lại ca bệnh đang làm cho Diêu Thanh Chi rồi bước ra ngoài kiểm tra.

Chỉ thấy Viên Lệ Môi đang chống nạnh mắng Tiểu Cầm:

“Tôi phải khiếu nại cô! Mọi người đến cùng lúc, tại sao người khác được vào trước còn tôi thì phải ngồi đây chờ? Gọi trưởng khoa của các người ra đây giải thích cho tôi!”

Lạc Ninh tiến đến hỏi: “Có chuyện gì vậy, Tiểu Cầm?”

Tiểu Cầm đầy ấm ức: “Chị Ninh, em sắp xếp theo mức độ chấn thương. Bà ta bị nhẹ nên…”

Lạc Ninh liếc nhìn Viên Lệ Môi.

Trên người bà ta chỉ có một vết xước nhẹ ở cánh tay.

Cô ra hiệu cho Tiểu Cầm lui: “Em đi làm việc tiếp đi.”

Viên Lệ Môi thấy Tiểu Cầm sắp rời đi liền quát: “Không được đi! Hôm nay nếu không cho tôi câu trả lời, tôi không để yên đâu!”

Lạc Ninh nghiêng đầu, nửa cười nửa không: “Vậy bà muốn sao?”

Viên Lệ Môi căm hận nhìn Lạc Ninh, trong lòng vẫn luôn đổ lỗi cho cô vì khiến mình bị chồng và con trai từ bỏ.

Bà ta cố tình gây sự: “Tôi muốn trưởng khoa ra xin lỗi tôi, ưu tiên chữa trị cho tôi!”

Lạc Ninh phản bác: “Dựa vào đâu?”

Viên Lệ Môi sững người, mặt đỏ bừng: “Dựa vào gì à?”

Lạc Ninh dứt khoát: “Đúng, tôi hỏi bà dựa vào đâu mà yêu cầu chúng tôi xin lỗi? Chúng tôi sai ở đâu? Bà dựa vào cái gì mà đòi được ưu tiên điều trị? Bà là ai mà dám ra lệnh cho chúng tôi?”

“Hay là, vết thương đó của bà nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tính mạng?”

Viên Lệ Môi nghẹn lời.

Lạc Ninh tiếp tục: “Chồng và con trai bà đều làm ngành y, bà còn hiểu rõ hơn ai hết rằng trong tình huống khẩn cấp, chúng tôi chỉ có thể phân loại bệnh nhân theo mức độ nghiêm trọng.”

“Những bệnh nhân trong phòng cấp cứu đều rất nặng, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Tất cả y bác sĩ đều đang dốc sức cứu người, vậy mà bà vì một vết thương nhỏ lại gây rối ở đây.”

“Nếu bệnh nhân trong kia xảy ra chuyện, bà chịu trách nhiệm được không?”

Mặt Viên Lệ Môi trắng bệch.

Các thân nhân bệnh nhân xung quanh bắt đầu chỉ trích:

“Bà này đúng là… bị có tí mà cũng làm ầm ĩ lên, về nhà tự xử lý là được rồi!”

“Đúng đó! Người ta đang cấp cứu cho bệnh nhân nặng mà còn đòi ưu tiên, không biết xấu hổ à!”

“Nếu không muốn chờ thì đi viện khác đi, đừng ở đây quấy rối ảnh hưởng người khác cứu người!”

Viên Lệ Môi cuối cùng cũng câm nín, nhưng trong lòng lại càng hận Lạc Ninh, chỉ hận không thể xé xác cô.

Lạc Ninh thấy bà ta không làm loạn nữa thì quay lại phòng cấp cứu tiếp tục công việc.

Khi cô xong việc bước ra ngoài thì đã không thấy bóng Viên Lệ Môi đâu.

Tiểu Cầm chạy tới báo: “Viên Lệ Môi đi rồi.”

 

Khoảng 5 giờ 30 chiều, sau khi giao ca xong, Lạc Ninh cùng Diệp Tử và Diêu Thanh Chi vào phòng thay đồ thay quần áo, chuẩn bị về nhà.

Diệp Tử và Diêu Thanh Chi mỗi người lái xe riêng nên đi ra bãi đỗ xe.

Lạc Ninh thì ra ngoài cổng bệnh viện tìm xe nhà họ Lục đang đợi ở ven đường.

Khi cô gần đến cổng, bỗng một người giao hàng không biết từ đâu lao tới, đâm sầm vào cô.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lạc Ninh không kịp phản ứng hay né tránh, bị hất văng đi rất xa, ngã mạnh xuống đất.

Sảnh bệnh viện lập tức vang lên tiếng la hét hoảng hốt.

Bụng Lạc Ninh đau quặn, rồi cô cảm thấy có chất lỏng chảy xuống theo hai chân.

Còn người va vào cô thì đã biến mất không dấu vết.

Bảo vệ nghe tiếng hét liền chạy tới, thấy máu dưới đất thì mặt mày tái mét, lập tức dùng bộ đàm gọi hỗ trợ.

Diêu Thanh Chi vừa ngồi vào xe thì điện thoại reo.

Thấy là số của Tề Gia Hằng, cô bỗng cảm thấy bất an.

Vừa bắt máy, giọng Tề Gia Hằng lo lắng vang lên: “Quay lại phòng cấp cứu mau, Lạc Ninh gặp chuyện rồi!”

Nói xong anh lập tức cúp máy.

Diêu Thanh Chi sững người một lúc rồi lập tức phản ứng, tháo dây an toàn, chạy đi chặn xe Diệp Tử.

Diệp Tử hạ cửa kính hỏi: “Sao vậy?”

“Trưởng khoa Tề nói Lạc Ninh gặp chuyện rồi!” Diêu Thanh Chi hét lớn.

Diệp Tử vội vàng tấp xe vào lề, xuống xe, hai người cùng chạy về phòng cấp cứu.

Chạy đến nơi, họ đã thấy cả một vệt máu kéo dài dẫn vào khu vực cấp cứu.

Diêu Thanh Chi và Diệp Tử lao vào phòng cấp cứu, thấy Lạc Ninh đang nằm trên giường cấp cứu, đã bất tỉnh.

Tề Gia Hằng đang chỉ đạo y tá gắn các thiết bị theo dõi.

Diệp Tử lao đến bên giường, hoảng hốt hét lên: “Ai có thể nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra vậy?!”

Tiểu Cầm vừa khóc vừa nức nở giải thích:

“Chị Ninh bị một người giao hàng đâm phải ngay ngoài cổng bệnh viện. Người chứng kiến nói… người đó hình như cố ý đâm chị ấy, nên lực va chạm rất mạnh, khiến chị ấy bị hất văng đi rất xa.”

“Có bắt được hắn không?” Diêu Thanh Chi hỏi gấp.

Tiểu Cầm lắc đầu: “Không có, hắn chạy mất rồi. Đội trưởng bảo vệ đã báo cảnh sát và đang kiểm tra camera để truy tìm.”

Tề Gia Hằng nắm lấy tay Diêu Thanh Chi, nói nhanh:

“Bác sĩ Diêu, cô có nhiều kinh nghiệm hơn. Hiện tại máu của bác sĩ Lạc vẫn chưa cầm được. Tôi đã gọi ngân hàng máu gửi thêm máu đến. Điều tôi lo nhất là… cái thai có thể không giữ được.”

Diệp Tử nhìn gương mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc của Lạc Ninh, hỏi:

“Đã báo cho Lục tổng chưa?”

Tề Gia Hằng: “Chưa kịp, bác sĩ Diệp, nhờ cô gọi giúp. Tôi và bác sĩ Diêu sẽ kiểm tra lại phác đồ điều trị.”

Diệp Tử: “Được, hai người mau bàn bạc đi. Tôi sẽ gọi cho Lục tổng.”

Cô chạy ra một góc, gọi điện cho Lục Thừa Uyên.

Phải đợi một lúc lâu, Lục Thừa Uyên mới bắt máy.

Diệp Tử lo đến mức nước mắt đã dâng đầy mi:

“Lục tổng, Ninh Ninh xảy ra chuyện rồi. Cô ấy bị một người giao hàng đâm trúng ngay trước cổng viện, đang chảy máu rất nhiều và bất tỉnh. Tình hình rất nghiêm trọng. Anh mau đến bệnh viện đi, hiện bác sĩ Tề và Thanh Chi đang bàn bạc phác đồ điều trị.”

Đầu dây bên kia, Lục Thừa Uyên như bị sét đánh ngang tai: “Sao lại có thể…”

Diệp Tử: “Anh cứ đến trước đã! Tôi sẽ gọi cho Trì Húc. Có nhân chứng nói người giao hàng kia như cố ý đâm Ninh Ninh. Bên bảo vệ đã báo cảnh sát, nhưng tôi nghĩ nên để Trì Húc dẫn người đến phối hợp xử lý.”

Lục Thừa Uyên cố nén nỗi hoảng loạn, trầm giọng: “Được, tôi lập tức đến. Nhờ cô gọi cho Trì Húc giúp tôi.”

Diệp Tử cúp máy, nhanh chóng gọi điện cho Trì Húc, tóm tắt tình hình của Lạc Ninh.

Trì Húc nghe xong lập tức nắm bắt được mức độ nghiêm trọng, trấn an Diệp Tử: “Em cứ lo cứu người đi, anh sẽ dẫn người đến ngay, phối hợp với đội bảo vệ.”

Bên phía Lục Thừa Uyên, anh và Tần Lãng lập tức xuống tầng, lái xe như bay về phía bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment