Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 455

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày sau, Lạc Ninh cuối cùng cũng được rút ống thông tiểu và có thể xuống giường đi lại.

Diêu Thanh Chi dặn dò Lục Thừa Uyên phải đỡ Lạc Ninh đi lại nhẹ nhàng để giúp cô mau chóng hồi phục tiêu hóa.

Sau đó có thể bắt đầu ăn chút đồ lỏng như cháo, ăn vài ngày để hệ tiêu hóa thích nghi rồi mới chuyển sang thực đơn dành cho phụ nữ sau sinh.

Vì hai bé còn phải ở khoa nhi ít nhất một tháng nữa, nên Lạc Ninh quyết định ở lại bệnh viện để ở cữ luôn.

Dù sao đây cũng là bệnh viện nhà mình, phòng VIP này được thiết kế theo tiêu chuẩn khách sạn hạng sang.

Phòng ngủ có hai giường – một giường bệnh, một giường cho người nhà chăm sóc, cả hai đều rộng 1m5, ngủ rất thoải mái.

Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên mỗi người ngủ một giường.

Phòng bên cạnh cũng được dọn sẵn để giúp việc – cô Mễ – ở.

Cô Mễ là người được Dương Thái Liên đặc biệt gọi đến để chăm sóc Lạc Ninh.

Thực đơn sau sinh của Lạc Ninh được đặt từ trung tâm dinh dưỡng chuyên biệt cho mẹ bỉm.

Mỗi ngày căn cứ vào tình trạng sức khỏe của sản phụ để điều chỉnh món ăn, giao đúng giờ và đảm bảo thức ăn luôn nóng sốt.

Hôm ấy, sau bữa trưa, Lạc Ninh tha thiết năn nỉ Lục Thừa Uyên dẫn mình đến khoa nhi thăm các con.

Cô thật sự nhớ con đến phát điên.

Lục Thừa Uyên đành đi tìm bác sĩ.

Sau khi kiểm tra thấy cô không có vấn đề gì, bác sĩ để y tá đưa xe lăn tới.

Lục Thừa Uyên và cô Mễ cùng đẩy xe đưa cô đến khoa nhi.

Thấy Lục Thừa Uyên đưa Lạc Ninh tới, y bác sĩ ở khoa nhi lập tức tập trung, dẫn họ vào thăm các bé.

Hai bé được bố trí mỗi bé có ba y tá giàu kinh nghiệm chăm sóc luân phiên.

Bảo đảm có người túc trực 24/24.

Người trực ca phải ghi lại số liệu sinh tồn của bé mỗi 30 phút.

Cuối ngày, tất cả dữ liệu này sẽ được chuyển cho Trưởng khoa nhi ký duyệt.

Sau đó chuyển tiếp lên cho trợ lý chủ tịch – Tề Thuần – báo cáo.

Tề Thuần lại báo cáo với ông cụ Lục Tân Quân.

Ngoài ra, Trưởng khoa còn phải báo cáo trực tiếp ba lần mỗi ngày cho phu nhân chủ tịch – bà Dương Thái Liên – người túc trực ở khoa nhi.

Biết Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh đến thăm con, Trưởng khoa nhanh chóng mang số liệu của các bé tới cho Lạc Ninh xem.

Lạc Ninh nhận lấy và chăm chú đọc từng mục – các chỉ số đều tốt, chứng tỏ hai bé rất khỏe mạnh. Cô nhẹ nhõm thở phào, cảm ơn bác sĩ và điều dưỡng.

Sau đó, Lục Thừa Uyên dìu cô vào phòng thăm bé.

Đây là lần đầu tiên Lạc Ninh được tận mắt nhìn thấy con mình gần đến thế, xúc động không nói nên lời.

Hai bé đang ngủ say.

Y tá phụ trách nhẹ giọng giới thiệu: “Thiếu gia và tiểu thư rất ngoan, ít khóc lắm. Phần lớn thời gian đều ngủ, mà ở giai đoạn này, ngủ nhiều rất tốt cho sự phát triển.”

Lạc Ninh gật đầu, rồi hỏi: “Tôi có thể cho các bé bú sữa mẹ không?”

“Đương nhiên là được,” y tá đáp, “Nếu cô có sữa, có thể vắt ra rồi nhờ người mang qua. Bên tôi sẽ tiệt trùng rồi dùng ống nhỏ giọt cho các bé bú. Sữa mẹ rất tốt cho sự phát triển của bé.”

Lạc Ninh: “Vậy được, sau này có sữa, tôi sẽ gửi qua.”

Y tá: “Vâng.”

Ở lại khoa nhi nửa tiếng, Lý Hương Cúc liền giục Lạc Ninh về nghỉ ngơi.

Bà dặn dò: “Giờ cháu đang ở cữ, không thể lơ là đâu. Phải giữ gìn, đừng để bị gió lùa, kẻo sau này đau đầu. Cháu lại sinh mổ, càng nên nằm nhiều, nếu không dễ bị đau lưng sau này.”

Lạc Ninh ngoan ngoãn: “Vâng, bà nội. Cháu về nghỉ ngay. Mọi việc bên này nhờ mọi người giúp cháu.”

“Không sao đâu,” Dương Thái Liên căn dặn cô Mễ, “Cô Mễ, cô nhất định phải chú ý chăm sóc phu nhân cẩn thận, để cô ấy ở cữ thật tốt.”

 

Cô Mễ đáp: “Vâng, phu nhân yên tâm ạ.”

Dương Thái Liên lại dặn cháu trai: “Còn cháu nữa, Thừa Uyên, công việc cứ để trợ lý Tề lo. Tháng này cháu phải ở cạnh vợ cháu, đợi đến khi mẹ con Lạc Ninh về nhà rồi hẵng quay lại làm việc.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, bà nội, cháu cũng tính như vậy.”

Trò chuyện xong, Lục Thừa Uyên và cô Mễ đẩy xe đưa Lạc Ninh về lại phòng nghỉ tại khoa sản.

Sau hai ngày ăn cháo, Lạc Ninh bắt đầu chuyển sang thực đơn chính thức cho sản phụ.

Diêu Thanh Chi giới thiệu chuyên viên kích sữa, giúp cô gọi sữa thành công.

Từ đó, mỗi ngày Lục Thừa Uyên đều tự tay mang sữa mẹ qua khoa nhi cho các con.

Thậm chí anh còn ở lại giám sát y tá cho bé bú xong mới rời đi.

Sau khi được bú sữa mẹ, hai bé phát triển rất nhanh, lớn lên từng ngày – điều này khiến Lạc Ninh hạnh phúc vô cùng.

Vì muốn có đủ sữa cho con, cô quyết định không để ý tới vóc dáng, ngày nào cũng ăn sạch phần ăn của mình.

Ngoài ra, cô còn nhờ cô Mễ ra chợ gần đó mua nguyên liệu tươi để nấu canh.

Căn phòng có bếp nhỏ, cô Mễ sắm thêm nồi hầm chuyên dùng nấu canh lợi sữa.

Diêu Thanh Chi truyền kinh nghiệm – canh cá chép có hiệu quả kích sữa rất tốt.

Lạc Ninh chỉ uống một lần là cảm nhận rõ rệt. Chưa đầy nửa tiếng sau, sữa căng tức, cô phải gọi cô Mễ đến giúp vắt sữa.

Lần đầu tiên đã vắt được hai chai, Lục Thừa Uyên lập tức mang đến cho con.

Từ đó, Lạc Ninh mỗi ngày đều bận rộn với chuyện này. Nhưng cô không cảm thấy phiền mà trái lại thấy mình rất có ích, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Vì sức khỏe của các con, Lạc Ninh quyết định ở lại bệnh viện cùng hai bé đến tận hai tháng mới xuất viện.

Sau khi xuất viện về nhà, Lục Thừa Uyên thuê hẳn một đội ngũ chuyên nghiệp để chăm sóc cho Lạc Ninh và hai bé.

Trong khi Lạc Ninh bận rộn chăm con thì ở một diễn biến khác, Trì Húc và Diệp Tử lại xảy ra mâu thuẫn liên quan đến chuyện sinh con.

Lúc mới kết hôn, hai người không hề áp dụng biện pháp tránh thai nào.

Nhưng mãi mà Diệp Tử vẫn không có thai.

Cho đến sáng nay, Trì Húc vô tình phát hiện một vỉ thuốc tránh thai trong thùng rác ở phòng khách – khiến anh vô cùng sốc.

Lúc đó Diệp Tử đã đi làm, anh chỉ còn cách mang hộp thuốc xuống dưới đưa cho mẹ – bà Hạ Bình Xuân – xem.

Hạ Bình Xuân vốn là người từng trải, vừa liếc qua tên thuốc trên bao bì liền nhận ra – đây là loại thuốc tránh thai dùng lâu dài.

Bà hỏi Trì Húc: “Là của Diệp Tử à?”

Trì Húc thành thật đáp: “Con thấy trong thùng rác phòng khách, chắc là của cô ấy thôi, chứ ai đâu mang thuốc tránh thai vào nhà mình?”

Hạ Bình Xuân như bừng tỉnh.

“Bảo sao cái bụng nó mãi không có động tĩnh, hóa ra là đang âm thầm tránh thai. Trì Húc, rốt cuộc Diệp Tử có ý gì vậy? Mới cưới chẳng phải nó nói thuận theo tự nhiên sao?”

Trì Húc cảm thấy như bị lừa dối, tâm trạng nặng nề vô cùng.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi con… con cũng không biết. Con cảm thấy từ trước đến nay, Diệp Tử chưa từng thật lòng tin tưởng con.”

Nói đến đây, anh lại sợ bố mẹ hiểu lầm nên vội vàng bổ sung:

“Ý con là, có thể cô ấy có điều gì đó suy nghĩ nhưng không chịu nói ra, cũng có thể vì con quá bận việc…”

 

Nhưng bà vẫn dịu giọng trấn an:

“Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều. Con cứ đi làm đi. Tối nay đợi Diệp Tử về rồi hai đứa nói chuyện rõ ràng. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nổi nóng. Con bé không chịu được áp lực.”

“Nếu con nổi giận, nó lại khóa cửa phòng, không cho con vào nữa thì khổ.”

Bình Luận (0)
Comment