Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 479

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời khỏi phòng bệnh, Lạc Ninh đi thẳng đến quầy y tá hỏi bác sĩ phụ trách điều trị cho Chu Yến Trạch là ai.

Sau đó cô đến văn phòng tìm bác sĩ phụ trách – Phương Vỹ – để xin xem hồ sơ bệnh án của Chu Yến Trạch.

Trước khi nhập viện, Chu Yến Trạch từng tìm gặp Phương Vỹ, nói rằng mình là em trai cùng mẹ khác cha của Lạc Ninh.

Phương Vỹ trước nay chưa từng nghe nói Lạc Ninh có một người em như vậy, nhưng nhìn vẻ ngoài Chu Yến Trạch đúng là có vài phần giống Lạc Ninh.

Lúc này, anh ta hạ giọng tò mò hỏi:

“Bác sĩ Lạc, bệnh nhân họ Chu đó thật sự là em trai cùng mẹ khác cha của cô sao?”

 

Phương Vỹ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

“Bệnh tình của em cô đang ở giai đoạn cuối, rất nghiêm trọng, cần phải ghép thận càng sớm càng tốt. Nghe cậu ấy nói ở nước ngoài đã chờ nửa năm mà vẫn không có nguồn thận phù hợp nên mới về nước thử vận may.”

“Tôi đã cho cậu ấy vào danh sách ưu tiên chờ ghép. Nếu tìm được nguồn thận thích hợp, sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật.”

Lạc Ninh là bác sĩ, dĩ nhiên cô biết để tìm được thận tương thích không hề dễ dàng.

Nếu không, Chu Yến Trạch đã chẳng phải chờ đợi suốt nửa năm ở nước ngoài mà vô ích.

“Cậu ta còn bao nhiêu thời gian?” – Lạc Ninh hỏi.

Phương Vỹ ngập ngừng rồi đáp thật:

“Nhiều nhất là ba tháng.”

Thấy Lạc Ninh không nói gì, Phương Vỹ vội nói thêm:

“Chúng tôi sẽ cố hết sức kéo dài thời gian cho cậu ấy. Đúng lúc bệnh viện mới nhập một lô thuốc đặc trị suy thận mạn tính, cậu ấy đã ký giấy đồng ý thử dùng.”

“Nếu thuốc có hiệu quả, thì sống thêm nửa năm là điều có thể, như vậy sẽ có thêm thời gian chờ được nguồn thận.”

Lạc Ninh trả lại bệnh án cho Phương Vỹ, bình tĩnh nói:

“Vất vả cho anh rồi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Phương Vỹ đứng đó sững sờ nhìn theo bóng lưng Lạc Ninh.

Anh cứ nghĩ Lạc Ninh sẽ yêu cầu anh bằng mọi giá phải cứu lấy Chu Yến Trạch.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được – có lẽ do hai chị em không thân thiết.

Dù sao, thân phận em trai cùng mẹ khác cha cũng là thật, nên sau này anh phải để tâm hơn. Nhất định phải dặn dò trưởng y tá, nhắc các y tá trong ca phải chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.

Rời khỏi khu nội trú, Lạc Ninh vừa đi ra cổng bệnh viện vừa gọi tài xế đến đón cô.

Về đến nhà đã là mười hai giờ rưỡi trưa.

Nhưng bà nội – Dương Thái Liên vẫn chưa ăn cơm.

Quản gia giải thích:

“Lão phu nhân buổi sáng ăn hơi nhiều, nói là chưa đói. Hơn nữa ăn một mình thì không ngon miệng.”

Lạc Ninh gật đầu nhẹ, rồi đi thẳng tới phòng các bé.

Dương Thái Liên và hai bảo mẫu vừa mới dỗ cho hai bé ngủ. Thấy Lạc Ninh về, bà làm động tác “suỵt” ra hiệu giữ im lặng.

Lạc Ninh mỉm cười, rón rén đi đến bên nôi, cúi người nhìn hai bé.

Hai đứa nhỏ dạo này đã bắt đầu tập đi, mỗi ngày chạy nhảy khắp nhà, không thể rời mắt lấy một giây.

Đúng là giai đoạn vất vả nhất trong việc chăm con.

Nhưng điều khiến vợ chồng Lạc Ninh vui nhất là hai bé đã bắt đầu biết nói những câu đơn giản, như “Con yêu mẹ”, “Con yêu ba”…

Lạc Ninh biết, chắc chắn là do bà nội Dương Thái Liên dạy.

Nhìn hai đứa trẻ, lòng cô bỗng dấy lên một nỗi nghẹn – nhớ đến Lâm Uyển Nhu.

Cô thật sự không hiểu nổi, sao Lâm Uyển Nhu lại có thể nhẫn tâm bỏ lại cô khi còn nhỏ, theo Chu Chấn Hoa ra nước ngoài định cư.

Thế nên, dù bây giờ Lâm Uyển Nhu có nói gì đi nữa, cô cũng không thể tin.

Dương Thái Liên nhận ra cảm xúc bất thường của Lạc Ninh, liền kéo cô ra ngoài, ra phòng ăn ăn trưa.

Ngồi vào bàn, đợi Lạc Ninh ăn được vài miếng, bà mới dịu giọng hỏi:

“Hôm nay ở viện bận lắm à? Mệt lắm phải không? Ăn nhiều vào.”

Lạc Ninh mím môi, khẽ đáp:

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

“Cũng ổn ạ, bà cũng ăn nhiều một chút đi.”

Dương Thái Liên trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp:

“Gặp chuyện gì không vui sao? Nói với bà đi.”

Lạc Ninh thoáng sững lại, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại.

Cô hít sâu một hơi rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Dương Thái Liên nghe xong, sắc mặt liền sa sầm:

“Cháu thật sự tin lời bọn họ nói à? Cháu nghĩ thằng bé kia về nước chỉ đơn giản vì muốn gặp cháu thôi sao? Nếu thật sự muốn, thì sao không về sớm hơn?”

“Nếu thật sự nó muốn gặp cháu, có ai cản nổi nó?”

Dĩ nhiên Lạc Ninh không tin lời Chu Yến Trạch nói, cô chỉ xem đó là những lời khách sáo xã giao.

Điều khiến cô khó hiểu là tại sao Chu Yến Trạch lại về nước điều trị, hơn nữa còn chọn Bệnh viện Đức Khang – trong khi ở trong nước có rất nhiều bệnh viện lớn tốt hơn.

Lạc Ninh nói:

“Bà ơi, cháu cũng thấy khó hiểu, tại sao họ lại chọn quay về, lại còn nhập viện ngay ở Đức Khang.”

Dương Thái Liên nhìn cô chăm chú:

“Cháu là bác sĩ, cháu phải biết, nếu là ca ghép thận thì người phù hợp nhất chính là người thân ruột thịt.”

Lạc Ninh siết chặt đũa:

“Bà, cháu cũng đã nghĩ đến điều đó… Nhưng cháu không thể nào hiến thận cho cậu ta được.”

Dương Thái Liên gật đầu:

“Chắc chắn bọn họ cũng biết cháusẽ không đồng ý, nếu không thì đã gọi cháu sang nước ngoài từ sớm rồi, không cần phải lặn lội đưa con trai về tận đây.”

“Nhưng nếu… bà nói là nếu, khi tính mạng của cậu ta thật sự chỉ còn tính từng ngày, cháu có đành lòng khoanh tay đứng nhìn không?”

Lạc Ninh sững người.

Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng bừng tỉnh.

Thì ra đây chính là mục đích của Lâm Uyển Nhu khi đưa con trai về nước, và còn chọn nhập viện ngay tại bệnh viện trung tâm của Đức Khang.

Bởi vì bà ta biết cô là bác sĩ.

Nên muốn lợi dụng sự đồng cảm trong cô, khiến cô day dứt lương tâm.

Cuối cùng sẽ bị ép phải hiến đi một quả thận.

Một màn ép buộc đạo đức trắng trợn.

Dương Thái Liên tiếp tục khuyên:

“Cháu cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ. Nếu thật sự cháu nhất quyết muốn hiến, bà cũng không ngăn cản, nhưng bà mong cháu hãy nghĩ đến các con của mình.”

“Ông bà tuổi tác đều đã cao, không còn đi cùng các cháu được bao lâu nữa. Đợi đến khi ông bà rời xa thế giới này, thì gia đình này chỉ còn lại cháu và Thừa Uyên bên cạnh hai đứa nhỏ thôi.”

“Nếu cháu vì hiến thận mà sau này sức khỏe suy giảm, cơ thể gặp vấn đề, thì con của cháu sẽ phải làm sao đây?”

Chiều hôm đó, Lạc Ninh quay lại bệnh viện làm việc và cũng kể lại chuyện này cho Diệp Tử nghe.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử y hệt như Dương Thái Liên. Cô túm lấy cổ tay Lạc Ninh, thốt lên:

“Cái bà đó chắc chắn muốn lấy thận của cậu để cứu con trai bà ta. Xem ra thằng con kia cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Cậu tuyệt đối không được đồng ý đấy nhé! Có tiền thì đưa tiền, chứ đừng đưa thận, hiểu chưa?”

“Sống chết của con bà ta thì liên quan gì tới cậu? Cậu thử nhớ lại xem, năm cậu mới hai, ba tuổi, bà ta đã phản bội ba cậu, ngoại tình khi còn trong hôn nhân, rồi còn dùng chuyện mang thai để ép ba cậu ly hôn.”

“Khi bà ta bỏ rơi cậu, theo gã Chu Chấn Hoa kia ra nước ngoài định cư, bà ta đâu thèm quan tâm cậu sống chết ra sao. Giờ thì sao? Con bà ta sắp chết thì lại nhớ đến cậu? Nói thật, đây là báo ứng đấy!”

“Mình biết mình nói hơi cay nghiệt, nhưng bà ta thật sự đáng đời!”

Những lời của Diệp Tử đều là sự thật, Lạc Ninh không thể phản bác được.

Thấy Lạc Ninh im lặng, Diệp Tử nói tiếp:

“Cậu thử nghĩ kỹ lại xem, họ có bao giờ xem cậu là người nhà chưa? Nếu thật sự xem cậu là người thân, thì suốt bao năm qua tại sao không quay về tìm cậu, không đón cậu ra nước ngoài?”

“Với điều kiện kinh tế của họ, việc làm thủ tục cho cậu định cư không hề khó. Nhưng rõ ràng là khi ba cậu mất, bà ta còn chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại về hỏi han, càng đừng nói đến chuyện đón cậu đi.”

“Bây giờ cần cậu rồi thì mới chịu quay lại, mà vừa về đã muốn lấy ngay một quả thận. Cậu nghĩ xem, họ thật sự muốn nhận lại cậu làm con gái, hay chỉ đơn giản là muốn lấy thứ họ cần?”

Bình Luận (0)
Comment