Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 488

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là tai nạn ngoài ý muốn sao?

Nếu là tai nạn, tại sao Trì Húc lại không tra được bất kỳ ghi nhận nào của xe cấp cứu 120?

Chẳng lẽ Lạc Ninh và tài xế tự bắt xe đến bệnh viện?

Nhưng nếu cô có thể tự bắt xe đi viện, nhất định sẽ liên lạc với người nhà, và chắc chắn ưu tiên chọn bệnh viện nhà mình.

Vậy nếu không phải tai nạn thì sao?

Lục Thừa Uyên không muốn nghĩ theo hướng bị bắt cóc.

Nhưng hai người lại cùng lúc biến mất, điện thoại đều tắt máy, lại đúng ở đoạn đường không có camera giám sát.

 

Tất nhiên là không.

Nếu họ bị bắt cóc, thì ai là kẻ đứng sau?

Động cơ gây án là gì?

Cướp tiền, hay muốn lấy mạng?

Lục Thừa Uyên nhanh chóng rà soát lại danh sách kẻ thù của mình, rồi xem xét các mối quan hệ của Lạc Ninh.

Viên Lệ Môi hiện đang thụ án, sau khi tuyên án thì không kháng cáo.

Còn Thẩm Yến Nam và Thẩm Trung Hiền thì đã di cư ra nước ngoài, mà kể cả không đi, họ cũng không có lý do gì làm hại Lạc Ninh.

Vậy nên, khả năng xuất phát từ phía cô gần như có thể loại trừ.

Chỉ còn lại những người bên phía anh.

Nếu là kẻ thù của anh, thì rắc rối rồi.

Vì anh từng khiến không ít người phải vào tù, mà muốn điều tra hết ngay lập tức thì đúng là không dễ.

Khi họ tới hiện trường vụ việc, đoạn đường đó đã bị phong tỏa, cảnh sát giao thông đang hướng dẫn các phương tiện vòng qua.

Một số cảnh sát đặc nhiệm đứng gác, không cho người ngoài tiến gần hiện trường.

Lục Thừa Uyên nhìn thấy xe của quản gia Lưu.

Anh bảo tài xế tấp xe vào lề, rồi xuống xe, đi tới bắt chuyện với một cảnh sát đặc nhiệm quen biết.

Người kia nhận ra anh, liền để anh đi vào.

Anh bước đi khoảng hai mươi mét thì nhìn thấy chiếc xe rơi xuống mương – đúng là xe của Lạc Ninh.

Quản gia Lưu đang trao đổi gì đó với Trì Húc.

Thấy Lục Thừa Uyên đến gần, Trì Húc ra hiệu cho quản gia tạm dừng.

Anh tiến đến gần xe, nhìn thấy vài chuyên viên pháp y thuộc tổ kỹ thuật hình sự đang tiến hành giám định hiện trường.

Trì Húc báo cáo lại:

“Không phát hiện máu trong xe. Khi bọn tôi đến, cửa xe đóng kín, bên trong không có ai. Camera hành trình đã bị phá hỏng.”

“Tôi đã bảo Liêu Kiệt cho người bên bộ phận giám sát hình ảnh trích xuất camera quanh khu vực, rà soát các phương tiện khả nghi trong khung giờ xảy ra sự cố – nhưng sẽ mất thời gian.”

“Bên cậu có nhận được cuộc gọi nào khả nghi không?”

Lục Thừa Uyên lắc đầu, trầm ngâm rồi hỏi:

“Phía các bệnh viện gần đây có ghi nhận gì không?”

Trì Húc cũng lắc đầu:

“Không. Tôi còn nhờ Liêu Kiệt định vị điện thoại của vợ cậu, cũng không có tín hiệu – chắc đã bị phá hủy. Còn điện thoại của tài xế thì chưa định vị được, nhưng tôi nghĩ chắc cũng vậy thôi.”

“Tôi e là cậu phải chuẩn bị tinh thần – đây có thể là một vụ bắt cóc được lên kế hoạch kỹ lưỡng.”

Quản gia Lưu đứng bên cạnh mở to mắt, mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Sắc mặt Lục Thừa Uyên trở nên u ám, quai hàm siết chặt, nhưng không nói một lời.

Lúc này, một kỹ thuật viên hiện trường đi tới báo cáo với Trì Húc:

“Đội trưởng Trì, tôi đã so sánh dấu lốp xe gây tai nạn, xác định được chủng loại xe – là một chiếc xe van chở tối đa 7 người. Xe từ đường nhánh bên kia lao ra, đâm vào phần đầu xe phía ghế phụ.”

“Do lực va chạm mạnh, xe bị hất xuống mương bên này.”

Lục Thừa Uyên hỏi ngay:

“Xe gây tai nạn là loại gì?”

Kỹ thuật viên:

“Là loại xe van, loại chở được 7 người.”

Trì Húc:

“Có tìm được dấu chân nào của nghi phạm không?”

Kỹ thuật viên:

“Có, nhưng…”

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

“Chỉ có ba loại dấu chân. Một là giày cao gót của phụ nữ – có lẽ là của Lục phu nhân. Hai là giày da – chắc là của tài xế.”

“Loại thứ ba là giày boot Martin, cỡ 45.”

Trì Húc nhíu mày:

“Ý cậu là chỉ có một nghi phạm? Một người mà đưa được hai người đi?”

Kỹ thuật viên lắc đầu:

“Không, tôi không thể xác định chính xác có bao nhiêu nghi phạm. Nhưng chắc chắn có nhiều hơn một – chỉ là họ đi giày giống nhau, cùng cỡ.”

Lông mày Lục Thừa Uyên càng nhíu chặt:

“Boot Martin, cỡ 45?”

Trì Húc thì thầm:

“Chà… Thừa Uyên, tôi phải báo cáo ngay với cục trưởng – vụ này khả năng là án hình sự.”

Kỹ thuật viên:

“Đội trưởng Trì, giờ có thể nhờ bên cảnh sát giao thông hỗ trợ truy soát các xe khả nghi.”

Trì Húc:

“Đúng, giờ chúng ta đã thu hẹp được phạm vi – chỉ cần tìm xe van là có manh mối. Tôi sẽ bảo Liêu Kiệt tiến hành ngay.”

Trì Húc quay đi gọi điện, còn Lục Thừa Uyên thì đi cùng kỹ thuật viên sang phía đối diện để xem xét dấu vết xe gây tai nạn.

Kỹ thuật viên dẫn anh đến đoạn đường rẽ nhánh.

Đi được khoảng mười mét thì dừng lại.

Anh ta chỉ xuống đất:

“Xe gây tai nạn đã dừng ở đây. Tôi đoán tài xế có kinh nghiệm đua xe – vì một tài xế bình thường khó mà đâm chính xác đến vậy.”

“Trừ khi bọn họ đã luyện tập trước và tính toán kỹ. Nếu đúng thế, thì bọn họ chắc chắn từng đến đây nhiều lần.”

“Tiếc là mấy ngày nay có mưa, nên không tìm được thêm dấu vết nào khác.”

Lục Thừa Uyên tiếp lời:

“Có khả năng camera quanh đây đã ghi lại được hình ảnh của họ.”

Kỹ thuật viên:

“Đúng, có thể nhờ bộ phận giám sát hình ảnh kiểm tra lại video mấy ngày trước – chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu, cả hai rơi vào trầm mặc.

Lúc này, quản gia Lưu đi tới, giọng run rẩy:

“Cậu chủ… có phải phu nhân bị bắt cóc rồi không? Ông chủ vừa gọi hỏi đấy ạ.”

Lục Thừa Uyên nhìn điện thoại mà quản gia Lưu đưa tới, hơi do dự một chút rồi mới nhận lấy để nghe máy.

Anh nói vào điện thoại:

“Ông ơi, bọn cháu vừa tìm được một số manh mối, có khả năng Lạc Ninh và tài xế đã bị người ta khống chế. Ông với bà tạm thời đừng rời khỏi nhà nửa bước, cháu sẽ nhờ Trì Húc sắp xếp người tới bảo vệ hai người.”

Lục Tân Quân chỉ cảm thấy da đầu tê rần, run giọng đáp:

“Được, ông biết rồi. Ông không làm phiền cháu nữa, cháu nhất định phải nghĩ cách đưa Ninh Ninh về nhà an toàn.”

Lục Thừa Uyên căn dặn:

“Ông à, chuyện này tạm thời đừng để bà biết, cứ giữ kín tin tức.”

Lục Tân Quân biết rõ sự việc lần này không đơn giản, lại nhớ tới chuyện năm xưa anh và ba từng bị bắt cóc, nên càng thêm thận trọng.

Lục Thừa Uyên trả điện thoại lại cho quản gia Lưu, dặn:

“Chú lái xe về trước, chăm sóc ông bà và hai đứa nhỏ thật tốt.”

Sau đó, anh lần lượt gọi điện cho Tề Thuần và Tần Lãng, tóm tắt sơ lược tình hình, yêu cầu hai người giúp giữ kín thông tin.

Về phần mình, Lục Thừa Uyên đợi đến khi việc giám định hiện trường hoàn tất, rồi cùng Trì Húc trở về tổ chuyên án.

Lúc này, Cục trưởng Dương Binh đã thành lập tổ điều tra đặc biệt.

Ông là người từng phụ trách vụ án Lục Thừa Uyên và ba anh – Lục Triều Huy bị bắt cóc năm xưa, nên trong lòng vô cùng nặng nề.

Lần trước xảy ra vụ án đó, Lục Thừa Uyên đã mất đi người cha thân yêu.

Không ai ngờ rằng, hơn hai mươi năm sau, anh lại phải đối mặt với thảm kịch tương tự một lần nữa.

Và lần này, người bị bắt cóc lại là vợ anh – người mẹ của hai đứa con anh yêu quý.

Khi Lục Thừa Uyên bước vào phòng họp của tổ chuyên án, Dương Binh tiến lên, ôm anh một cái, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi:

“Tôi đã báo cáo sự việc lên cấp trên, cũng đã gửi yêu cầu phối hợp với bên giao thông. Cậu yên tâm, cho dù phải lật tung cả thành phố Bắc Lĩnh này lên, chúng tôi cũng nhất định sẽ đưa vợ cậu trở về an toàn.”

“Cảm ơn… cục trưởng.” – Lục Thừa Uyên khẽ mím môi, gắng gượng nói ra câu cảm ơn.

Lúc này, anh chỉ còn đang gồng mình để trụ vững.

Bề ngoài nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất tinh thần anh đã sắp chạm ngưỡng sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment