Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 495

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Chu Đồng lên máy bay rời Bắc Lĩnh.

Từ đó về sau, cô không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Sau đó, cô ủy thác cho công ty môi giới bán toàn bộ bất động sản đang đứng tên mình.

Như thể muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.

Ba tháng sau khi Chu Đồng rời đi, Diệp Tử và Trì Húc chào đón đứa con đầu lòng của họ.

Bé chào đời sớm hơn dự kiến cả một tuần.

Khi vỡ ối, Diệp Tử vẫn đang trong ca trực, khâu vết thương trên đầu cho một cậu bé bị ngã xe đạp địa hình.

Lạc Ninh và Diêu Thanh Chi vội vã đưa Diệp Tử sang khoa sản chờ sinh, đồng thời gọi Tề Gia Hằng đến tiếp quản công việc dang dở của cô.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ sản khoa thấy Diệp Tử đủ điều kiện sinh thường nên khuyến khích cô thử.

Diệp Tử cũng muốn sinh thường nên đồng ý với phương án này.

Diêu Thanh Chi theo cô vào phòng chờ sinh để quan sát, còn Lạc Ninh thì gọi điện thông báo cho Trì Húc.

Khi điện thoại reo, Trì Húc đang chủ trì cuộc họp hàng tháng với các điều tra viên trong cục.

Thấy cuộc gọi từ Lạc Ninh, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Diệp Tử có chuyện.

Anh lập tức bắt máy: “Lạc Ninh, Diệp Tử xảy ra chuyện gì rồi à?”

Lạc Ninh nhanh chóng nói: “Vợ anh vỡ ối rồi, sắp sinh đấy, mau tới bệnh viện đi. Nhớ gọi mẹ anh, mang theo túi đồ chờ sinh mà Diệp Tử đã chuẩn bị.”

“Đến thẳng phòng chờ sinh ở khoa sản, không tìm được thì hỏi y tá, nghe rõ chưa?”

Trì Húc: “Rõ rồi, tôi về đón mẹ rồi đến ngay!”

Cúp máy, Trì Húc bật dậy, nói với đồng nghiệp:

“Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi đi trước đây. Hai ngày tới mấy cậu lo trông coi mọi việc. Liêu Kiệt, có chuyện gì cứ đứng mũi chịu sào, đừng làm phiền tôi.”

Liêu Kiệt bật cười: “Yên tâm đi, đội trưởng Trì. Nhớ báo tin vui nhé!”

Trì Húc: “Chắc chắn rồi!”

Vừa đi, anh vừa gọi điện cho mẹ, dặn bà lên nhà lấy túi đồ chờ sinh của Diệp Tử rồi ra ngoài đợi anh đón.

Gọi xong cho mẹ ruột, anh lại gọi báo cho mẹ vợ.

Sau đó, anh lái xe về nhà đón cha mẹ rồi thẳng đến bệnh viện.

Nửa tiếng sau, Trì Húc và gia đình đến được khoa sản Bệnh viện tổng hợp Đức Khang.

Cha mẹ vợ cũng đã có mặt.

Lạc Ninh ra đón Trì Húc vào trong, để người nhà chờ bên ngoài.

Trì Húc bắt đầu thấy lo lắng.

Tuy vậy, anh vẫn không quên trấn an hai bên gia đình: “Mọi người đừng căng thẳng, có con ở đây, Diệp Tử nhất định sẽ mẹ tròn con vuông!”

Hạ Bình Xuân không nhịn được mắng yêu con trai: “Thôi đi, sinh con là chuyện của vợ anh chứ có phải anh đâu. Vào mà chăm sóc vợ cho đàng hoàng, nghe lời bác sĩ, có gì thì gọi điện.”

Trì Húc tiu nghỉu đi vào phòng chờ sinh.

Tưởng vợ mình sẽ giống như trong phim, khóc lóc thảm thiết vì đau, nhưng không—Diệp Tử đang trò chuyện với Diêu Thanh Chi, tâm trạng ổn định.

Anh không nhịn được hỏi: “Vợ ơi, thật sự em sắp sinh rồi à?”

Diệp Tử lườm anh: “Anh tưởng sinh con dễ như đi vệ sinh à? Nói sinh là sinh liền chắc?”

Diêu Thanh Chi bật cười giải thích: “Đội trưởng Trì, vợ anh mới mở ba phân thôi, vẫn còn sớm. Chắc phải đợi đến tối mới sinh được.”

“Gì cơ… lâu vậy à?” Trì Húc kêu lên. “Tôi tưởng gần sinh lắm rồi cơ!”

Diêu Thanh Chi: “Mỗi người mỗi khác. Tôi chỉ nói là có thể, cũng có thể Diệp Tử sinh nhanh, ba bốn tiếng là xong.”

Diệp Tử phẩy tay: “Đừng nói nhiều với anh ấy nữa, tốn nước bọt. Cứ để anh ấy ngồi đó đợi là được rồi. Cậu và Lạc Ninh về làm việc đi.”

 

Trường hợp như của Diệp Tử đúng là không biết cụ thể khi nào sinh, nên Lạc Ninh dặn Trì Húc ở lại trông vợ, còn cô và Diêu Thanh Chi quay về khoa cấp cứu làm việc.

Hẹn sau giờ tan ca sẽ quay lại.

Khi họ rời đi là mười giờ sáng.

Đến năm giờ chiều, Diệp Tử mới hạ sinh bé trai.

 

Lúc ấy, Diệp Tử và em bé đã được chuyển vào phòng VIP.

Cô kiệt sức, nằm trên giường uống canh trứng gà đường đỏ—món mẹ cô, Mạnh Chiêu Đệ, nhờ người nấu và mang đến.

Uống xong, cô mới thấy mình như sống lại.

Trì Húc thì ngồi bên nôi trông con trai, mặt mày rạng rỡ, vẫn chưa nguôi xúc động.

Lạc Ninh và Diêu Thanh Chi chúc mừng hai người, còn đưa cả bao lì xì mừng đầy tháng sớm.

Diệp Tử lại tỏ ra có chút buồn.

Lạc Ninh nhận ra ngay tâm trạng không vui của bạn thân, liền hỏi nhỏ: “Sao thế? Quá trình sinh không suôn sẻ à? Em bé khỏe mạnh, đáng yêu lắm, sao cậu lại buồn?”

Diệp Tử liếc về phía Trì Húc, nhỏ giọng nói: “Chồng mình bảo nếu là con trai thì sau này cho nó làm cảnh sát. Mình thật sự không muốn con trai mình làm công việc nguy hiểm như vậy.”

Lạc Ninh nghe xong thì bật cười: “Con mới sinh, mình đã lo chuyện đó thì hơi sớm rồi đấy.”

Diêu Thanh Chi: “Đúng vậy, giờ nên nghỉ ngơi, tập trung dưỡng sức. Chuyện sau này cứ để thuận theo tự nhiên. Huống hồ, nếu con trai cậu thật sự muốn làm cảnh sát, thì cậu lo cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Còn nếu nó không thích, Trì Húc cũng ép không nổi.”

Lạc Ninh gật đầu: “Mình đồng ý với lời của Thanh Chi. Tương lai thế nào ai mà biết được.”

Lúc này Diệp Tử mới nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không quên trách chồng.

“Cậu nhìn anh ấy kìa, từ lúc về phòng là ngồi lì bên nôi trông con, không rời nửa bước. Giờ mình mới phát hiện anh ấy nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nếu mình sinh con gái, chắc anh ấy còn giận dỗi nữa ấy chứ.”

Lạc Ninh cười lắc đầu: “Cậu đúng là nghĩ nhiều quá rồi.”

“Anh ấy là ba của đứa bé mà,” Lạc Ninh nhẹ nhàng nói, “mình tin nếu em bé là con gái, Trì Húc cũng sẽ vui mừng y như vậy thôi.”

Diêu Thanh Chi cũng gật đầu tán đồng: “Đúng đó, Diệp Tử, lần đầu làm cha mẹ, ai mà chẳng có cảm xúc như vậy.”

Diệp Tử bán tín bán nghi: “Tần Lãng và chồng của cậu cũng vậy sao?”

Diêu Thanh Chi cười: “Tần Lãng còn nghiêm trọng hơn, đến ngủ cũng không dám, chỉ sợ nhắm mắt là không được nhìn thấy con gái. Cứ mở mắt ra là ngắm con suốt.”

Lạc Ninh cũng mỉm cười: “Chồng mình cũng y chang.”

Đúng lúc đó, Trì Húc đi đến bên giường Diệp Tử, nắm lấy tay vợ, ánh mắt đầy xúc động:

“Vợ à, em vất vả rồi. Cảm ơn em đã sinh cho anh một thiên thần đáng yêu như vậy. Sau này anh nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mẹ con em. Em có nguyện vọng gì, chỉ cần anh làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho em.”

Diệp Tử bĩu môi, cố tình làm nũng: “Em muốn mặt trăng trên trời, anh hái xuống cho em được không?”

Trì Húc cười hì hì: “Cái đó thì chịu, vợ yêu à, đổi nguyện vọng khác nhé.”

Diệp Tử chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Vậy thì em hy vọng anh đừng để con trai chúng ta theo nghề cảnh sát. Em không muốn mỗi ngày phải thấp thỏm vì hai người đàn ông trong nhà.”

Trì Húc sững lại.

Anh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được, vợ à, anh đồng ý. Không để con làm cảnh sát. Anh sẽ không để em phải sống trong lo lắng mỗi ngày. Em nói đúng, là anh chưa nghĩ đến cảm xúc của em. Anh xin lỗi, vợ yêu.”

Lần này đến lượt Diệp Tử bất ngờ: “Anh nói thật đấy à? Hay chỉ nói để dỗ em vui thôi? Sau này không được nuốt lời đâu nhé!”

Trì Húc giơ tay lên thề: “Anh – Trì Húc – là đàn ông chính hiệu, nói một là một, tuyệt đối không lừa vợ!”

Lạc Ninh bật cười, vỗ nhẹ lên vai Diệp Tử: “Nghe chồng em nói chưa? Giờ thì yên tâm được rồi đấy.”

Diệp Tử mím môi cười: “Ừm hứ, mọi người đều nghe thấy rồi nhé. Nếu sau này anh ấy nuốt lời, mình sẽ dắt con trai bỏ trốn!”

Bình Luận (0)
Comment