Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Trung Hiền bị ông cụ mắng cho vài câu đã không biết phải đáp lại thế nào.

Ông biết rõ, chắc chắn ông cụ đã cho người điều tra rồi, giờ mà còn chối thì đúng là quá không biết điều.

Mà ông cụ ghét nhất chính là loại người không biết điều.

Thế nên, Thẩm Trung Hiền đứng bật dậy, bất ngờ quỳ xuống trước mặt ông cụ.

“Chủ tịch, đều là lỗi của vợ con tôi, tôi sẽ về ngay, bắt hai người họ đến xin lỗi bác sĩ Lạc, cam đoan sẽ quản lý họ thật nghiêm, không để họ tiếp tục quấy rầy bác sĩ Lạc nữa.”

Lục Tân Quân lại tỏ vẻ chưa hài lòng: “Viện trưởng Thẩm, cậu có từng nghĩ, tại sao bọn họ lại dám làm càn như vậy trong tổng viện của chúng ta? Là dựa vào ai đang đứng sau chống lưng cho họ chứ?”

Sắc mặt Thẩm Trung Hiền biến đổi, lộ rõ vẻ hoảng hốt: “Chủ tịch, xin lỗi, là tôi sơ suất, tôi nhận lỗi, tôi xin tự phạt, bị trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này, và cam kết sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự nữa.”

“Tiền thưởng tháng này?” Lục Tân Quân bật cười mỉa mai.

“Viện trưởng Thẩm, vợ con cậu dám ngang nhiên làm loạn trong tổng viện, công khai quấy rối bác sĩ của tôi, mà chỉ bị trừ tiền thưởng tháng này thôi sao?”

“Khó trách vợ con cậu lại to gan như vậy. Cậu có biết hành vi của họ, trong mắt tôi là mang bản chất gì không?”

Thẩm Trung Hiền đứng ngây ra nhìn Lục Tân Quân, không dám lên tiếng.

Lục Tân Quân trầm giọng: “Là đang khiêu khích tôi đấy!”

Thẩm Trung Hiền vội vàng lắc đầu: “Chủ tịch, ngài nói quá rồi, sao họ dám khiêu khích ngài chứ…”

Lục Tân Quân lạnh mặt: “Bọn họ làm loạn trong địa bàn của tôi, bắt nạt bác sĩ của tôi, không phải khiêu khích tôi thì là khiêu khích ai?”

Thẩm Trung Hiền gần như muốn khóc: “Xin lỗi chủ tịch, tôi thay mặt hai người họ xin lỗi ngài, tôi về nhất định sẽ quản lý họ thật nghiêm.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, trợ lý đặc biệt của Lục Tân Quân – Tề Thuần bước vào, cúi đầu chào: “Chủ tịch.”

Lục Tân Quân liếc nhìn Thẩm Trung Hiền vẫn đang quỳ dưới đất, chậm rãi nói với Tề Thuần:

“Trợ lý Tề, ghi lại giúp tôi, đăng một thông báo trong nhóm nội bộ của tập đoàn: Viện trưởng tổng viện Thẩm Trung Hiền dung túng vợ con làm càn trong viện, công khai vu khống và xúc phạm bác sĩ Lạc của khoa cấp cứu,”

“Chủ tịch ra lệnh xử phạt: Ghi lỗi nặng với Viện trưởng Thẩm Trung Hiền, trừ toàn bộ tiền thưởng cả năm, đồng thời yêu cầu Viện trưởng Thẩm tự mình dẫn vợ con đến khoa cấp cứu công khai xin lỗi bác sĩ Lạc, cam kết không tái phạm,”

“Nếu sau này còn xảy ra chuyện tương tự, bất kể là ai, Đức Khang sẽ xử lý bằng hình thức sa thải trực tiếp.”

Nghe xong, Thẩm Trung Hiền sợ đến mức hai chân run rẩy, suýt chút nữa đã tiểu ra quần.

Lần này thật sự tiêu rồi.

Ở Đức Khang, thông báo phê bình do đích thân văn phòng Chủ tịch phát ra là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Huống hồ còn là ghi lỗi nặng.

Trong ký ức của ông, các đời viện trưởng của Đức Khang trước nay chưa từng có ai bị ghi lỗi nặng như vậy.

Đặc biệt là bản thân ông, trước giờ vẫn luôn được tuyên dương là hình mẫu viện trưởng ưu tú, giờ lại trở thành đối tượng tiêu cực.

Làm sao ông có thể chấp nhận sự chênh lệch này được?

Thẩm Trung Hiền không hiểu.

Thật sự là không hiểu nổi.

Lạc Ninh chẳng qua chỉ là một bác sĩ cấp cứu nho nhỏ, tại sao lại có thể khiến Chủ tịch chú ý?

Hơn nữa còn được Chủ tịch thiên vị như vậy.

Không lẽ… Lục Tân Quân để ý đến Lạc Ninh rồi?

Lúc này, Thẩm Trung Hiền lén liếc nhìn Tôn Bình Chi một cái.

 

Trong mắt Thẩm Trung Hiền, Tôn Bình Chi luôn thèm muốn vị trí viện trưởng tổng viện của ông, đang cố gắng lấy lòng Chủ tịch.

Nghĩ tới đây, ông vô thức siết chặt nắm tay, thầm ghi món nợ này vào lòng – cả Tôn Bình Chi lẫn Lạc Ninh.

Ông thầm trách móc trong lòng: Lạc Ninh, nể tình cha cô, tôi luôn xem cô như con gái mà chăm lo, không ngờ cô lại hợp tác với Tôn Bình Chi hại tôi! Vậy thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.

Chủ tịch là người sợ vợ, mà phu nhân lại có tính cách mạnh mẽ, nếu để bà ấy biết Tôn Bình Chi dâng tặng một nữ bác sĩ cho Chủ tịch…

Vậy thì có trò hay để xem rồi.

Cứ làm vậy đi!

Thẩm Trung Hiền cảm thấy cách “mượn dao giết người” này của mình quả là cao tay.

Có điều, trước tiên vẫn phải tìm được chứng cứ.

Lục Tân Quân vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Trung Hiền, nhưng lại không thấy chút nào hối cải trên gương mặt ông ta.

Điều này khiến Lục Tân Quân càng thêm tức giận.

Xem ra Thẩm Trung Hiền vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Vì vậy, ông lại bổ sung thêm: “Còn nữa, trong cuộc họp định kỳ trực tuyến vào thứ Hai tuần sau, Viện trưởng Thẩm sẽ phải tự mình kiểm điểm sâu sắc trước toàn thể viện trưởng các chi nhánh.”

Thẩm Trung Hiền trừng to mắt.

Cuộc họp định kỳ thứ Hai là hội nghị mà tất cả viện trưởng của các bệnh viện trực thuộc Đức Khang đều phải tham dự.

Bắt ông kiểm điểm công khai trước mặt các viện trưởng chi nhánh trên toàn quốc, vậy thì sau này ông còn mặt mũi nào gặp họ nữa?

Thẩm Trung Hiền thấy mức hình phạt này thật quá nặng nề.

Nhưng ông ta chỉ có thể tức mà không dám nói.

Chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Lục Tân Quân nói xong thì phất tay: “Trợ lý Tề, tiễn Viện trưởng Thẩm giúp tôi.”

“Vâng, Chủ tịch.” Tề Thuần gật đầu, quay sang nhìn Thẩm Trung Hiền vẫn đang quỳ dưới đất, lạnh giọng nói: “Viện trưởng Thẩm, mời.”

Thẩm Trung Hiền lảo đảo đứng dậy.

Cúi người chào Lục Tân Quân một cái, cúi đầu, mang theo đầy một bụng nghi hoặc và bất mãn rời đi theo Tề Thuần.

Chờ Tề Thuần đóng cửa lại, Lục Tân Quân quay sang nói với Tôn Bình Chi: “Trưởng khoa Tôn, mời ngồi. Quản gia Lưu, trà mà tôi bảo cậu chuẩn bị cho Trưởng khoa Tôn đâu? Mau đưa cho Trưởng khoa mang về uống từ từ.”

“Vâng, Chủ tịch.” Lưu Quốc Khanh đáp lời.

“Cảm ơn Chủ tịch.” Tôn Bình Chi trước tiên cảm ơn Lục Tân Quân rồi mới ngồi xuống đối diện.

Lưu Quốc Khanh lấy ra một túi trà từ tủ cạnh tường, xách tới đặt lên bàn trà trước mặt Tôn Bình Chi.

Tôn Bình Chi biết rõ, đây là loại trà thượng hạng, chỉ riêng hai hộp trong túi trà này thôi cũng đã đáng giá cả chục nghìn tệ rồi.

Tôn Bình Chi nói: “Chủ tịch, ngài khách sáo quá rồi, có việc gì ngài cứ giao cho tôi là được.”

Lục Tân Quân đáp: “Cậu về chuẩn bị cho tốt cuộc bầu chọn viện trưởng tổng viện cuối năm nay. Thẩm Trung Hiền không thể giữ lại nữa, có nắm bắt được cơ hội hay không thì còn tùy vào chính cậu, đừng để tôi thất vọng.”

Tôn Bình Chi lập tức nói: “Cảm ơn Chủ tịch, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Lục Tân Quân khẽ gật đầu, thở dài: “Haiz, tôi cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa, điều khiến tôi tiếc nuối nhất là hai đứa cháu trai của tôi, không đứa nào cho tôi đứa chắt cả.”

“Thằng lớn thì tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, làm thụ tinh ống nghiệm ba lần rồi mà đều thất bại. Giờ chỉ còn trông chờ vào thằng con thứ hai, nhưng nó lại cứ khăng khăng đòi báo thù cho cha mình.”

“Thành ra chúng tôi không thể công khai thân phận của nó, đến cả vợ nó cũng bị liên lụy, chịu đủ ấm ức. Tôi chỉ mong hai đứa nó sớm sinh cho tôi một đứa chắt.”

“Trưởng khoa Tôn, cháu dâu của tôi phải nhờ cậu quan tâm nhiều hơn.”

Tôn Bình Chi mỉm cười đáp: “Chủ tịch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bác sĩ Lạc.”

“Thể trạng của bác sĩ Lạc cũng rất tốt, hy vọng có thể sinh cháu cho ngài là rất lớn. Ngài nên nhắc nhở Nhị thiếu một chút, để cậu ấy tích cực hơn.”

Lục Tân Quân cười gật đầu: “Được, tôi sẽ tìm cơ hội nhắc nhở nó, bảo nó tranh thủ lên.”

Ở một diễn biến khác, sau khi rời khỏi văn phòng Chủ tịch, Thẩm Trung Hiền đi theo Tề Thuần vào thang máy.

Nhân lúc trong thang máy không có người thứ ba, ông ta dè dặt hỏi dò:

“Trợ lý Tề, anh có biết lần này vì sao Chủ tịch lại nổi giận đến thế không? Chuyện mà vợ con tôi làm, cũng đâu đến mức nghiêm trọng vậy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment