Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người vừa bước vào sảnh của khoa cấp cứu đã thấy Trưởng khoa Tôn Bình Chi đang trò chuyện với Viện trưởng Thẩm Trung Hiền.

Thẩm Yến Nam và mẹ anh ta – Viên Lệ Môi – đứng bên cạnh.

Vừa thấy Lạc Ninh đi tới, Thẩm Yến Nam lập tức đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nở nụ cười gọi:

“Ninh Ninh.”

Viên Lệ Môi thì lại liếc cô một cái đầy khó chịu.

Lạc Ninh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hai người họ, quay sang hỏi Thẩm Trung Hiền:

“Viện trưởng, ngài tìm tôi?”

Thẩm Trung Hiền cười gượng:

“Đúng vậy, Ninh Ninh à, hôm nay chú đặc biệt dẫn Yến Nam và dì Viên tới để xin lỗi cháu. Chuyện hôm trước là họ không đúng, hy vọng cháu có thể tha thứ cho họ.”

Vừa nói, ông vừa đẩy nhẹ vợ mình.

Viên Lệ Môi liếc chồng một cái, sau đó nhìn Lạc Ninh, miễn cưỡng cất lời:

“Xin lỗi, bác sĩ Lạc.”

Nhìn thái độ này, Lạc Ninh lập tức hiểu ra, Viên Lệ Môi vốn không hề có ý định xin lỗi thật lòng.

Có lẽ mục đích là đến đây để cố tình gây khó dễ.

Cô cũng không định nể mặt ai nữa, sắc mặt lạnh xuống, thẳng thắn nói với Thẩm Trung Hiền:

“Viện trưởng, nếu dì Viên đã không thực lòng xin lỗi, thì cũng không cần phải gượng ép.”

Viên Lệ Môi trợn mắt:

“Lạc Ninh, đừng có được voi đòi tiên. Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa!”

“Mẹ!” Thẩm Yến Nam vội giữ mẹ lại, “Sao mẹ lại như vậy? Ở nhà không phải đã nói rõ rồi sao?”

Viên Lệ Môi hất tay con trai:

“Mẹ sao hả? Con không thấy là cô ta đang gây chuyện à?”

Lạc Ninh khoanh tay trước ngực, cằm hơi ngẩng lên nhìn Viên Lệ Môi:

“Tôi gây chuyện? Dì Viên, dì đúng là giỏi đảo ngược trắng đen. Rõ ràng là dì cách vài ngày lại chạy đến khoa cấp cứu tìm tôi kiếm chuyện, giờ còn định đổ ngược lại cho tôi?”

“Đúng vậy, tôi làm chứng.” Diệp Tử ưỡn ngực bước lên phụ họa.

Tôn Bình Chi liếc nhìn Thẩm Trung Hiền, sắc mặt nghiêm lại:

“Viện trưởng Thẩm, tôi cũng có thể làm chứng cho bác sĩ Lạc. Cô ấy chưa từng chủ động tìm bác sĩ Thẩm hay vợ ngài gây sự, toàn là bên kia đến kiếm chuyện trước.”

“Không chỉ tôi, mà toàn bộ nhân viên y tế trong khoa cấp cứu đều có thể làm chứng cho bác sĩ Lạc.”

Các nhân viên y tế đứng gần đó cũng đồng loạt bước lên, thể hiện sự ủng hộ với Lạc Ninh.

Thẩm Trung Hiền thấy tình hình như vậy, trong lòng hoảng loạn, bất ngờ giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Viên Lệ Môi.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Viên Lệ Môi ôm mặt, sững sờ trừng mắt nhìn chồng.

Thẩm Trung Hiền giận đến đỏ cả mặt, gân cổ quát:

“Bà có định xin lỗi đàng hoàng không?”

Sợ mẹ không chịu xin lỗi lại bị đánh nữa, Thẩm Yến Nam vội vàng khuyên nhủ:

“Mẹ, chuyện này mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi bác sĩ Lạc cho đàng hoàng đi. Cô ấy sẽ không làm khó mẹ đâu. Con xin mẹ đấy, được không?”

Lạc Ninh nhếch môi khẽ cười:

“Bác sĩ Thẩm, khi nào tôi từng làm khó các người? Tôi nhớ mình vừa nói rất rõ – không cần gượng ép.”

Thẩm Yến Nam nghẹn họng:

“Ninh Ninh…”

Tôn Bình Chi lạnh lùng liếc Viên Lệ Môi:

“Nếu đã không muốn xin lỗi thì mời các người rời khỏi đây, đừng làm lỡ việc của bác sĩ Lạc.”

“Tôi nói cho rõ, từ nay về sau, hy vọng các người không tiếp tục quấy rầy cô ấy nữa.”

“Nếu không, tôi – với tư cách là trưởng khoa – sẽ không đứng yên nhìn đâu.”

Nghe xong, Lạc Ninh xoay người trở về phòng cấp cứu.

Thẩm Trung Hiền tức giận trừng mắt nhìn vợ, giận dữ quát:

“Bà vừa lòng rồi chứ? Mặt mũi tôi bị bà bôi tro trát trấu hết rồi! Bà lập tức rời khỏi đây, từ nay không có sự cho phép của tôi thì đừng bước chân vào Đức Khang nữa!”

Nói rồi ông phất tay bỏ đi.

Thẩm Yến Nam nhìn mẹ, thở dài:

“Mẹ, tại sao mẹ cứ phải gây khó dễ cho Lạc Ninh vậy?”

Viên Lệ Môi trừng mắt:

“Câm miệng! Thẩm Yến Nam, con không có tư cách nói mẹ câu đó. Nếu không muốn mẹ làm khó cô ta, thì tốt nhất là con tránh xa cô ta ra, đừng cứ thấy cô ta là như mất hồn như thế!”

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Thẩm Yến Nam cúi đầu, không nói thêm lời nào, rồi cũng rời đi.

 

“Bà Thẩm, mời đi cho.”

Viên Lệ Môi khó chịu nói:

“Trưởng khoa Tôn, anh cũng bị con tiện nhân đó mê hoặc rồi à?”

Ánh mắt Tôn Bình Chi lập tức tối sầm lại, giọng đầy tức giận cảnh cáo:

“Bà Thẩm, đừng nghĩ mình là vợ viện trưởng mà có thể muốn làm gì thì làm. Bà ngông cuồng như vậy chỉ đang hại chính viện trưởng thôi!”

Viên Lệ Môi cười khẩy:

“Một bác sĩ tép riu như nó mà ảnh hưởng được đến chồng tôi? Trưởng khoa Tôn, anh cũng là trưởng khoa rồi, không biết mình đang làm gì sao?”

“Anh nên cẩn thận thì hơn, đừng vì bênh vực con tiện nhân đó mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và chồng tôi. Anh nên hiểu rõ, ai mới là người có tiếng nói trong bệnh viện này.”

Nói xong, bà ta ngẩng cao đầu rời đi.

Tôn Bình Chi khẽ chửi một tiếng:

“Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.”

Ông quay vào văn phòng, lấy điện thoại ra tắt ghi âm rồi gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Lục Tân Quân.

Trong văn phòng chủ tịch, Lục Tân Quân nhận được tin nhắn, lập tức mở đoạn ghi âm.

Càng nghe, sắc mặt ông càng tối sầm lại.

Đến cuối, hơi thở ông cũng trở nên gấp gáp vì tức giận.

Nếu không phải vì cháu trai Lục Thừa Uyên dặn dò, ông thật sự muốn công bố ngay việc Lạc Ninh là cháu dâu nhà họ Lục.

Xem Viên Lệ Môi còn dám ngang ngược đến mức nào.

Giờ ông chỉ có thể tạm nhịn, căn dặn Tôn Bình Chi giúp ông chăm sóc cháu dâu cho tốt.

Đợi đến khi thân phận của Lạc Ninh được công khai, ông sẽ xử lý nhà họ Thẩm cho ra trò.

Đến lúc đó, không chỉ đuổi việc Thẩm Trung Hiền, mà cả Thẩm Yến Nam cũng phải cuốn gói khỏi Đức Khang.

Bên này, sau khi bàn giao xong công việc, Lạc Ninh và Diệp Tử cùng ra ngoài ăn trưa.

Chuyện Viên Lệ Môi gây khó dễ cho cô, Lạc Ninh đã quá quen thuộc nên không hề để bụng.

Cô luôn cho rằng, lấy sai lầm của người khác để hành hạ bản thân là điều ngu xuẩn nhất.

Nhưng Diệp Tử thì không thể nuốt trôi, vừa đi vừa tức giận mắng Viên Lệ Môi:

“Thật sự không hiểu nổi, viện trưởng sao lại cưới một người đàn bà chua ngoa, cay nghiệt như thế,” Diệp Tử bực bội nói, “mình có thể tưởng tượng ra cuộc sống nhà họ thế nào rồi.”

“Chắc chắn là rất ngột ngạt. Bảo sao viện trưởng suốt ngày mặt nặng như đeo chì, cứ như người ta nợ ông ấy cả đống tiền vậy. Mình thấy sớm muộn gì ông ấy cũng bị vợ hại chết.”

Lạc Ninh chỉ nhếch môi cười, không đáp lời.

Diệp Tử nhìn cô, kéo nhẹ tay cô một cái:

“Cậu thật sự không giận tí nào à? Bà ta suốt ngày kiếm chuyện với cậu như vậy.”

Lạc Ninh nhướng mày:

“Cậu vừa nói rồi đấy, bà ta suốt ngày kiếm chuyện với mình, thế thì mình càng không nên tức giận. Bà ta muốn làm gì cứ làm, mình không thèm để ý thì chẳng có gì để giận. Cần gì phải tự làm khổ bản thân vì người khác?”

Diệp Tử thở dài:

“Bái phục thật, chứ mình thì không làm được như cậu đâu. Nếu là mình, chắc tức chết rồi.”

Lạc Ninh liếc cô bạn thân một cái:

“Nhớ kỹ nhé, với loại người như vậy, đừng đối đầu trực diện. Nếu mình mà phản ứng, bà ta sẽ càng được thể làm tới. Mình phớt lờ thì bà ta chẳng có cách nào. Đoán xem giờ bà ta thế nào? Mình chắc chắn bà ta đang tức đến mức nuốt không trôi cơm.”

Lạc Ninh đoán không hề sai. Sau khi rời bệnh viện, Viên Lệ Môi quả thực tức điên.

Vừa về đến nhà, bà ta đã lập tức chui vào phòng ngủ rồi đập phá loạn lên.

Con trai thì thích Lạc Ninh, chồng cũng bênh vực Lạc Ninh, ngay cả trưởng khoa cũng đứng về phía Lạc Ninh – khiến bà ta ghen đến phát điên.

Năm đó, mẹ của Lạc Ninh – Lâm Uyển Nhu – cũng rất được đàn ông yêu thích.

Viên Lệ Môi nhớ rõ nhất một lần, hai nhà tụ tập, bà ta vô tình làm đổ ly nước nóng, làm phỏng tay Lâm Uyển Nhu.

Kết quả là bị chồng – Thẩm Trung Hiền – mắng một trận thậm tệ.

Vì chuyện đó mà ông ta lạnh nhạt với bà cả tháng trời.

Dù Thẩm Trung Hiền luôn không thừa nhận mình từng thích Lâm Uyển Nhu, nhưng Viên Lệ Môi luôn tin vào trực giác của mình.

Bà chắc chắn chồng mình từng có gì đó với Lâm Uyển Nhu, rất có thể đã từng xảy ra quan hệ thân mật.

Bởi vì có một lần Thẩm Trung Hiền đi công tác, Lâm Uyển Nhu cũng tình cờ đi công tác, mà địa điểm lại là cùng một thành phố, thậm chí còn ở cùng khách sạn.

Bình Luận (0)
Comment