Trì Húc phát hiện Lục Thừa Uyên vừa mua giày mới, liền cố tình đi qua đi lại trước mặt mọi người.
Anh chặn lại Lục Thừa Uyên đang lần nữa lượn qua trước mặt mình.
Trì Húc: “Ồ, mua giày mới đấy à? Kiểu dáng đẹp đấy, mẫu mới ra à? Cởi ra cho tôi xem nào.”
Lục Thừa Uyên trừng mắt nhìn Trì Húc: “Cậu mà dám động vào giày tôi, tôi chặt ngón tay cậu đấy.”
Trì Húc: “Không đến mức đấy chứ? Đôi giày quý giá đến vậy sao? Làm bằng vàng à? Hay là pha lê? Nhìn cậu căng thẳng ghê.”
Lục Thừa Uyên thong thả đáp: “Vợ tôi mua cho.”
Trì Húc khinh bỉ nhìn anh: “Không ra gì, cậu dù sao cũng là đội trưởng đội hình sự phân cục Nam Thành, có thể đừng kém cỏi như thế được không? Mở miệng ra là vợ, vợ mua cho đôi giày mà phấn khích đến vậy!”
“Tôi thật sự coi thường cậu đấy, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta.”
Lục Thừa Uyên nheo mắt: “Cậu không phải coi thường tôi, cậu đang ghen tỵ. Ghen vì tôi có vợ thương, còn cậu thì không.”
Trì Húc bật dậy: “Này, Lục Thừa Uyên, cậu…”
Lục Thừa Uyên khoe xong thì mãn nguyện quay về văn phòng.
Trì Húc chỉ vào bóng lưng Lục Thừa Uyên, nói với các đồng đội:
“Mấy cậu nghe thấy rồi đấy, cậu ta nói tôi ghen với cậu ta? Tôi – Trì Húc – cần gì phải ghen? Chẳng qua là một đôi giày thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Triệu Lâm vừa bóc hạt dưa vừa cười hì hì nhìn Trì Húc: “Đội phó Trì, sao anh kích động thế?”
Liêu Kiệt xen vào: “Tại vì anh ấy ghen với đội trưởng Lục đó.”
Trì Húc chộp lấy cái gối ôm ném về phía Liêu Kiệt: “Cậu mà còn nói bậy, tin không tôi bẻ gãy cổ cậu. Tôi ghen với anh ta? Đùa à, tôi mới không muốn thành kiểu đàn ông sợ vợ như cậu ta đâu.”
Triệu Lâm nhổ vỏ hạt dưa: “Đội phó Trì, thế hôm trước sao anh cứ đòi ngồi xe bác sĩ Diệp?”
Trì Húc nghẹn họng: “Tôi ngồi xe cô ấy vì đó là xe thể thao, hiếm có dịp, tôi chỉ muốn trải nghiệm thôi.”
Liêu Kiệt bĩu môi: “Cứ giả vờ đi.”
Trong văn phòng, Lục Thừa Uyên đang ngồi sau bàn, cúi đầu xem lại hồ sơ vụ án của cha anh.
Trì Húc bước vào, ngồi lên mép bàn làm việc của anh, liếc nhìn tài liệu trong tay anh.
“Này, lại xem nữa à? Cậu đọc đến thuộc lòng rồi còn gì, xem làm gì nữa?”
Lục Thừa Uyên cất hồ sơ, ngẩng đầu: “Có chuyện thì nói, không thì cút ra ngoài.”
Trì Húc nhếch môi, liếc ra ngoài, ghé lại hỏi nhỏ: “Vợ cậu mấy hôm nay có nhắc gì đến Diệp Tử không?”
Lục Thừa Uyên nhướng mày nhìn Trì Húc, lạnh nhạt nói: “Không.”
Trên mặt Trì Húc hiện rõ vẻ thất vọng: “Không phải cô ấy là bạn thân với Diệp Tử sao? Sao không nhắc gì hết?”
Lục Thừa Uyên phản vấn: “Vì sao phải nhắc? Đó là việc của cô ấy, cô ấy không có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi. Mà cũng chẳng liên quan đến cậu, cậu là cảnh sát Thái Bình Dương chắc? Quản rộng thật đấy.”
Trì Húc tức tối trừng Lục Thừa Uyên, nghiến răng nghiến lợi.
Lục Thừa Uyên liếc nhìn anh, chậm rãi nói: “Cậu biết vấn đề lớn nhất của mình là gì không? Là ngoài miệng thì chối, nhưng trong lòng thì khác. Rõ ràng ghen với tôi mà không dám thừa nhận, rõ ràng thích bác sĩ Diệp mà còn làm bộ làm tịch.”
“Không phải ai cũng kiên nhẫn như tôi đâu. Bác sĩ Diệp điều kiện tốt như vậy, thiếu gì người theo đuổi? Nói cho cậu biết trước, đến khi bác sĩ Diệp thành bạn gái người khác, cậu chỉ có mà khóc.”
Trì Húc: “Nói tiếp đi.”
Lục Thừa Uyên: “Không muốn nói nữa, cút nhanh, đừng chướng mắt tôi.”
Trì Húc tức đến phát cáu: “Này, cậu…”
Lục Thừa Uyên đứng dậy, đẩy Trì Húc ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Trì Húc đứng ngoài cửa, tức đến nghiến răng.
“Lục Thừa Uyên, tôi coi cậu là anh em, cậu lại đối xử với tôi như vậy, được lắm, tuyệt giao! Tôi xem sau này có thèm để ý tới cậu không!”
“Nếu tôi còn quan tâm cậu nữa, tôi làm chó!”
Bên trong vang ra giọng Lục Thừa Uyên: “Ngoan, sủa hai tiếng đi.”
Trì Húc: “…”
…
Bên kia, tại khoa cấp cứu Bệnh viện Đức Khang.
Lạc Ninh ngồi trước bàn làm việc, bắt chéo chân xem hồ sơ bệnh án.
Diệp Tử bước đến, liếc nhìn đôi giày cao gót của cô, trêu chọc: “Ồ, lại mua giày mới rồi? Chồng cậu mua à? Đồ của trung tâm thương mại Vạn Hào không rẻ đâu nhé, chồng cậu chịu chơi ghê.”
Lạc Ninh ngước mắt nhìn bạn thân, khoé môi khẽ cong lên:
“Anh ấy đưa thẻ lương cho mình rồi, còn nói từ khi đi làm đến giờ chưa bao giờ tiêu, nên không biết trong đó có bao nhiêu tiền.”
Diệp Tử kinh ngạc, ghé sát hỏi: “Thế bình thường anh ấy tiêu tiền từ đâu?”
Diệp Tử: “Ghê nha, còn biết đầu tư nữa, xem ra trước đây mình lo lắng hơi thừa rồi.”
Lạc Ninh: “Cậu lo cái gì?”
Diệp Tử: “Mình lo với mức lương của hai người hiện giờ, sau này không nuôi nổi con ấy. Cậu biết bây giờ nuôi con tốn kém thế nào không? Từ khi sinh đến lúc vào đại học, ít nhất cũng phải chuẩn bị hai ba triệu.”
Lạc Ninh cau mày: “Nghèo có cách nuôi nghèo, mình không tán thành nuôi con kiểu giàu có, trẻ con được nuôi quá sung sướng dễ trở thành kẻ phá gia chi tử.”
Diệp Tử chớp mắt, cười nhìn cô bạn thân.
“Vậy là quyết định sống với lão Lục rồi à? Còn chuẩn bị sinh con nữa, thật không tưởng tượng được hình ảnh cậu làm mẹ luôn đấy.”
Lạc Ninh gập hồ sơ lại: “Mình đâu có nói gì, mình đi vệ sinh, cậu trông giúp mình.”
Diệp Tử: “Hễ nói chuyện nghiêm túc là lại trốn.”
Lạc Ninh nhướn mày cười, đút hai tay vào túi rồi rời khỏi khoa cấp cứu vào nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, cô đi vào phòng cuối cùng để giải quyết.
Xong việc, vừa định ra ngoài thì nghe bên ngoài vang lên tiếng người đang bàn tán…
“Con hồ ly tinh Lạc Ninh đó đúng là lẳng lơ thật, kết hôn rồi mà vẫn quyến rũ bác sĩ Thẩm. Nếu không phải vậy thì sao vợ viện trưởng lại đến bệnh viện gây chuyện với cô ta? Chuyện như thế này không thể nào vô cớ mà xảy ra được.”
“Biết sao được, ai bảo người ta xinh đẹp chứ. Trên đời này, phụ nữ đẹp thì muốn làm gì cũng được, có thể bắt cá nhiều tay, khiến đàn ông quỳ rạp dưới chân. Mấy chiêu đó tụi mình học theo không nổi.”
“Đám đàn ông đó đúng là mù hết rồi. Bác sĩ Thẩm mù thì thôi, chồng của Lạc Ninh là cảnh sát cơ mà, chẳng lẽ cũng mù? Vợ cắm sừng mà còn lên tivi công khai tỏ tình. Đúng là ngu hết phần thiên hạ.”
Cằm của Lạc Ninh khẽ giật lên, cô lập tức đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh bước ra.
Hai người phụ nữ ngoài kia giật bắn người.
Cô bước nhanh tới, không nói một lời, tát liên tiếp hai cái rõ to vào mặt một người trong số đó.
Người phụ nữ còn lại hét toáng lên: “Lạc Ninh, cô điên rồi à?!”
Lạc Ninh quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, rồi cũng giơ tay lên, lại là hai cái tát vang dội nữa.
…
Lục Thừa Uyên nhận được cuộc gọi từ Diệp Tử, lập tức cùng Trì Húc vội vã chạy tới Bệnh viện Đức Khang.
Đến cổng bệnh viện, từ xa anh đã thấy Diệp Tử đang sốt ruột đi tới đi lui.
Lục Thừa Uyên bảo Trì Húc dừng xe để anh xuống, rồi nhanh chóng đi đến chỗ Diệp Tử.
Diệp Tử vừa dẫn anh vào văn phòng viện trưởng, vừa kể lại sự việc đã xảy ra.
Khi hai người đến nơi, liền thấy Lạc Ninh đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đơn, thong thả uống trà.
Trên chiếc ghế đối diện là hai người phụ nữ mặt mũi sưng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Trung Hiền ngồi sau bàn làm việc, thấy Lục Thừa Uyên bước vào thì đứng dậy hỏi: “Cậu là chồng của Lạc Ninh?”