Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh mím môi, giả vờ cười: “Chú à, cháu biết chú là vì muốn tốt cho cháu, nhưng lời chồng cháu nói không sai đâu.”

Sắc mặt Thẩm Trung Hiền tối sầm lại.

“Cháu cảm ơn sự quan tâm của chú, nhưng cháu luôn tin rằng chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác.”

Lạc Ninh chống tay đứng dậy, định rời đi thì Vương Vĩnh Kiện đột ngột xông vào văn phòng.

Trán ông ta nổi gân xanh, tức đến run người, chỉ tay mắng Lạc Ninh:

“Lạc Ninh, cô dám đánh con gái tôi, lại còn bắt nó phải xin lỗi công khai trong nhóm? Cô tưởng cô là cái thá gì!”

Vừa nói, ông ta vừa giơ tay định đánh Lạc Ninh — nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị người khác giữ chặt.

Lục Thừa Uyên hất mạnh một cái, khiến Vương Vĩnh Kiện ngã lăn ra ghế sofa.

Ông ta quay lại trừng mắt: “Cậu là cái thá gì mà dám đánh tôi?”

Lục Thừa Uyên kéo Lạc Ninh đứng sau lưng mình, nghiêm giọng:

“Tôi là chồng của Lạc Ninh, tôi tên Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự phân cục Nam Thành.”

“Phó viện trưởng Vương, ông đến đúng lúc lắm. Tôi đang định nói chuyện với ông về việc con gái ông nhục mạ vợ tôi.”

Vương Vĩnh Kiện ngồi thẳng người, cười nhạo:

“Thảo nào Lạc Ninh dám ra tay, hóa ra là có người chống lưng. Đội trưởng Lục phải không? Tôi thường xuyên ăn cơm với cục trưởng Dương của các anh, anh tin không, tôi chỉ cần một cú điện thoại là anh mất việc!”

Lục Thừa Uyên bình thản:

“Phó viện trưởng Vương, ông cứ tự nhiên. Trùng hợp là tôi cũng quen chủ tịch tập đoàn Đức Khang – ông Lục Tân Quân, tôi cũng có thể gọi điện cho ông ấy.”

“Phản ánh chuyện phó viện trưởng cùng con gái bắt nạt nhân viên trong bệnh viện.”

Vương Vĩnh Kiện khịt mũi: “Dọa tôi đấy à? Cậu mà cũng quen được chủ tịch Lục? Gọi đi, gọi ngay đi.”

Lạc Ninh nhíu mày nhìn Lục Thừa Uyên, thầm nghĩ: Anh ấy nói thật hay đang dọa người ta? Nếu quen thật thì sao chưa từng nói với mình?

Thẩm Trung Hiền cũng ngạc nhiên, cảm thấy Lục Thừa Uyên đang chém gió:

“Đội trưởng Lục à, chủ tịch Lục thường không tự nghe điện thoại đâu. Tôi muốn liên hệ cũng phải qua trợ lý hoặc thư ký.”

Vương Vĩnh Kiện ngồi xuống ghế, vắt chân: “Gọi đi, xem chủ tịch Lục có nghe cậu không, xem có đuổi được tôi không.”

Lục Thừa Uyên vẫn bình tĩnh, rút điện thoại ra gọi, bật loa ngoài.

Chuông đổ rất lâu mà không ai bắt máy.

Vương Vĩnh Kiện đắc ý: “Sao? Chủ tịch Lục không rảnh nghe điện thoại của cậu à?”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia có người nhấc máy.

Giọng của Lục Tân Quân vang lên: “Thừa Uyên à.”

Thẩm Trung Hiền và Vương Vĩnh Kiện ngây người.

Đúng là giọng của chủ tịch Lục thật!

Lạc Ninh kích động siết chặt tay Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên khẽ cong môi:

“Chào chủ tịch Lục, xin lỗi vì đã làm phiền. Hiện tại tôi đang ở tổng viện Đức Khang, vợ tôi bị con gái của phó viện trưởng Vương mắng chửi.”

“Phó viện trưởng Vương không những bao che mà còn định ra tay đánh vợ tôi, còn dọa tôi rằng quen biết với cục trưởng Dương để ép tôi nghỉ việc. Chủ tịch Lục, một phó viện trưởng như vậy là bộ mặt của bệnh viện sao?”

Lục Tân Quân: “Là Vương Vĩnh Kiện à?”

Vương Vĩnh Kiện lập tức run lẩy bẩy: “Ngài đúng là chủ tịch Lục? Tôi là Vương Vĩnh Kiện. Ngài quen với đội trưởng Lục ạ? Hai người có quan hệ gì vậy?”

Lục Tân Quân lạnh giọng: “Quan hệ gì thì đến lượt cậu hỏi à? Vương Vĩnh Kiện, cậu lớn gan thật, bao che cho con gái, còn dám đe dọa người khác?”

“Đức Khang chúng tôi mà cũng có loại viện phó như cậu sao?!”

Vương Vĩnh Kiện lập tức mềm nhũn: “Chủ tịch Lục, hiểu lầm thôi ạ, là hiểu lầm. Tôi không biết đội trưởng Lục là người của ngài, tôi sai rồi, tôi tưởng họ cố tình làm khó con gái tôi thôi. Tôi sẽ dạy lại con bé.”

Lục Tân Quân: “Không cần nữa. Hai cha con cậu dọn đồ, cút đi cho tôi!”

Vương Vĩnh Kiện chết sững: “Chủ tịch, tôi…”

Lục Tân Quân: “Đội trưởng Lục, thay mặt tôi gửi lời xin lỗi đến vợ cậu. Cảm ơn cậu đã gọi cuộc điện thoại này, nhờ vậy tôi mới biết tình trạng quản lý hỗn loạn tại tổng viện. Tôi sẽ sớm chỉnh đốn lại phong khí cửa quyền, cậy thế ở đây.”

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Thẩm Trung Hiền đứng bên không dám thở mạnh, vì ông ta cảm nhận rõ câu cuối của Lục Tân Quân là nhằm vào mình.

Lục Thừa Uyên: “Cảm ơn chủ tịch Lục. Hy vọng sau này vợ tôi không còn bị lãnh đạo bệnh viện uy h**p nữa.”

Lục Tân Quân: “Cậu yên tâm. Tôi – Lục Tân Quân – bảo đảm với cậu, chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền, hẹn gặp lại.”

Lục Tân Quân: “Ừ, giữ liên lạc.”

Ngay khi cúp máy, điện thoại của Thẩm Trung Hiền liền đổ chuông.

Vừa nhìn thấy màn hình hiện tên Lục Tân Quân, ông ta vội vàng bắt máy.

Thẩm Trung Hiền: “Chủ tịch, đội trưởng Lục đang ở chỗ tôi.”

Lục Tân Quân: “Ra vậy, cậu cũng có mặt. Vậy sao vẫn để chuyện như thế xảy ra? Viện trưởng Thẩm, cậu muốn nghỉ hưu trước kỳ bầu cử à?”

“Nếu vậy thì nói sớm, tôi sẽ sắp người thay thế.”

 

“Sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, tôi tuyệt đối không dung túng.”

Lục Thừa Uyên nhắc thêm: “Viện trưởng Thẩm, còn cả bác sĩ Hạ nữa.”

Thẩm Trung Hiền: “Đúng, cả Hạ Đình Đình. Ba người họ sẽ bị sa thải toàn bộ. Chủ tịch thấy xử lý vậy ổn chưa?”

Lục Tân Quân trầm ngâm giây lát: “Cậu cứ xử lý đi, làm ngay. Còn vị trí phó viện trưởng, tôi sẽ sớm bổ nhiệm người thay thế.”

Thẩm Trung Hiền: “Vâng, thưa chủ tịch. Ngài cứ bận việc, tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này.”

Cúp máy xong, trán ông ta đã rịn một lớp mồ hôi.

Ông cố cười lấy lòng, hỏi Lục Thừa Uyên:

“Đội trưởng Lục, anh và chủ tịch chúng tôi cùng họ Lục, chẳng lẽ có họ hàng với nhau?”

Lạc Ninh cũng đang muốn hỏi câu này.

Lục Thừa Uyên thản nhiên đáp:

“Không, viện trưởng Thẩm đừng đoán bừa, chủ tịch Lục không thích người khác tò mò về đời tư của ông ấy.”

Thẩm Trung Hiền vội nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Dù có phải người nhà hay không, Thẩm Trung Hiền cũng hiểu rằng Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh là người mình tuyệt đối không thể đắc tội.

Sau này còn phải khéo léo lấy lòng hai người, mới giữ được chiếc ghế của mình.

Trước đây ông còn nghi ngờ Lục Tân Quân thiên vị Lạc Ninh, thì ra là vì có quan hệ với Lục Thừa Uyên. May mà bây giờ biết vẫn còn kịp để cứu vãn.

Lục Thừa Uyên liếc nhìn Vương Vĩnh Kiện, hỏi:

“Ông còn muốn gọi cho cục trưởng Dương nữa không?”

Vương Vĩnh Kiện mở miệng rồi lại ngậm lại, ngây ra như phỗng.

Lục Thừa Uyên nắm lấy tay Lạc Ninh, dịu dàng nói: “Về nhà thôi.”

Chờ hai người rời khỏi văn phòng, Thẩm Trung Hiền lập tức đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ khinh bỉ:

“Vương Vĩnh Kiện, về dọn đồ đi, ông với con gái ông, còn cả Hạ Đình Đình, cuốn gói hết!”

Vương Vĩnh Kiện nghiến răng trừng mắt nhìn ông ta:

“Thẩm Trung Hiền, ông chờ ngày này lâu lắm rồi phải không? Giờ trong lòng đắc ý lắm nhỉ?”

Khóe miệng Thẩm Trung Hiền nhếch lên một chút:

“Ông nói cái gì vậy? Tôi đâu có đuổi ông, là chủ tịch tự mình ra lệnh. Ai bảo ông đụng phải người không nên đụng, trách thì trách ông có mắt như mù.”

“Nhưng giờ nói gì cũng vô ích rồi, đích thân chủ tịch đuổi việc ông, thì chẳng ai cứu nổi. Nếu là tôi, tôi sẽ sớm nghĩ đường lui cho mình đi. Chỉ có điều…”

“Ở các bệnh viện trong thành phố Bắc Lĩnh này, chắc chẳng ai dám nhận hai cha con ông nữa đâu. Tôi thấy tốt nhất là về quê, mở một cái phòng khám nhỏ, kiếm miếng cơm qua ngày còn khả thi hơn đấy.”

Bình Luận (0)
Comment