Lục Thừa Uyên: “Tại sao nhất định phải nói ra? Tôi chưa bao giờ nói với vợ mình rằng tôi thích cô ấy, tôi nghĩ hành động còn quan trọng hơn lời nói.”
“Ví dụ như, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của đối phương, quan tâm đối phương nhiều hơn. Cậu có biết sở thích của Diệp Tử không?”
Trì Húc: “Làm sao tôi biết được sở thích của cô ấy chứ.”
Lục Thừa Uyên cảm thấy như đang đàn gảy tai trâu, anh đặt khăn lau trong tay xuống.
Nhìn vào ống kính điện thoại, anh nói: “Coi như tôi chưa nói gì, cậu vô phương cứu chữa rồi, đừng làm phiền Diệp Tử nữa, cũng đừng làm phiền tôi, tôi cúp đây.”
Nói xong, anh liền đưa tay cúp cuộc gọi video.
Lạc Ninh tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen bước tới, mái tóc dài buông xõa trước ngực.
Cô lười biếng liếc nhìn Lục Thừa Uyên, hỏi: “Anh pha trà xong chưa?”
“Xong rồi, nhưng còn nóng, lát nữa hãy uống.”
Lục Thừa Uyên đi đến, kéo cô vào lòng, ghé sát người cô hít nhẹ một hơi, “Thơm quá, em dùng nước hoa gì vậy?”
Gương mặt vốn đã ửng đỏ của Lạc Ninh càng thêm đỏ hơn, “Em không dùng nước hoa, chắc là mùi sữa tắm thôi.”
Lục Thừa Uyên bất ngờ bế cô lên, đặt lên bàn ăn.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hỏi: “Anh định làm gì?”
“Còn hỏi nữa,” Lục Thừa Uyên cong môi, cúi đầu cắn lấy môi cô…
Trận “đại chiến” cuồng nhiệt ấy kéo dài đến tận hai tiếng sau mới kết thúc.
Lạc Ninh lại bị Lục Thừa Uyên bế vào phòng tắm tắm lại lần nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và lau khô, anh bế cô trở lại phòng ngủ phụ, đắp chăn cho cô nằm nghỉ, rồi quay lại bếp hâm nóng trà an thần.
Trong lúc chờ trà được hâm lại, Lạc Ninh lấy điện thoại trên tủ đầu giường định lướt tin tức.
Cô mới phát hiện Diệp Tử đã gọi video cho cô từ hơn hai tiếng rưỡi trước.
Lạc Ninh đoán lúc đó chắc cô đang tắm trong phòng tắm, còn Lục Thừa Uyên thì ở bếp nấu trà.
Thế nên cả hai đều không nghe thấy tiếng chuông.
Cô vội gọi lại cho bạn thân.
Lạc Ninh nghe thấy tiếng đánh nhau trong game, khẽ nhíu mày.
Cô nàng này mỗi khi tâm trạng không tốt lại thích chơi game để xả stress.
Chờ một lúc, Diệp Tử ngừng lại, nói: “Xong rồi, cậu làm gì mà giờ mới gọi lại cho mình?”
Lạc Ninh khẽ cong môi, không nói gì.
Diệp Tử liếc thấy gương mặt ửng hồng của cô, lập tức hiểu ra: “Thôi khỏi nói, mình biết rồi. Xin lỗi nha, là mình làm phiền hai người rồi. Nhưng mà, hai tiếng rưỡi đó nha, chồng cậu cũng quá lợi hại rồi đó.”
Lạc Ninh bật cười: “Cậu điên rồi à. Lúc cậu gọi video, mình đang tắm, còn anh ấy thì đang ở bếp nấu trà, điện thoại để trong phòng nên không ai nghe thấy.”
Diệp Tử: “Cậu khỏi giải thích, mình hiểu mà. Hai người bây giờ đang trong giai đoạn trăng mật, thân mật một chút cũng là chuyện bình thường.”
Lạc Ninh: “Cậu nói mãi không hết chuyện à. Cậu tìm mình có chuyện gì không? Liên quan đến Trì Húc à?”
Diệp Tử: “Ờ, không có gì đâu… Chỉ là, anh ta nhờ mình đưa về nhà, ba mẹ anh ta giữ mình lại ăn cơm. Sau đó lúc mình chuẩn bị về, anh ta đưa mình xuống lầu, rồi hỏi mình một câu.”
Lạc Ninh tò mò: “Câu gì vậy?”
Diệp Tử cắn môi, ngập ngừng vài giây: “Anh ta hỏi mình có thích anh ta không.”
Lạc Ninh: “Thế cậu trả lời sao?”
Diệp Tử ngước mắt nhìn Lạc Ninh: “Mình nói mình chỉ coi anh ta là bạn bình thường. Sau khi nghe xong, anh ta có vẻ bị đả kích nặng.”
“Rồi mình lập tức chui vào xe lái về nhà, anh ta cũng không liên lạc gì nữa.”
Lạc Ninh nhìn bạn thân, lắc đầu: “Mình không hiểu nổi. Đừng nói là Trì Húc, mình cũng không hiểu nổi cậu nghĩ gì. Vậy rốt cuộc cậu còn thích anh ta không?”
Diệp Tử bĩu môi: “Mình không biết nữa. Trước đây là có cảm tình thật, nhưng bây giờ thì không chắc nữa. Có lẽ là thích, nhưng chưa đến mức vì anh ta mà chống lại ba mẹ.”
“Nên mình muốn hỏi cậu, bây giờ cậu đã thích chồng cậu thật lòng chưa? Cậu quyết định sống với anh ấy cả đời chưa?”
“Cậu còn định ly hôn nữa không?”
Lạc Ninh im lặng, vài lần muốn mở miệng nhưng rồi lại thôi.
Diệp Tử kêu lên: “Cậu cũng không chắc đúng không? Vậy cậu tính sao? Tới đâu hay tới đó à?”
Lạc Ninh khẽ run môi, “Ừ, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.”
Ngoài cửa phòng ngủ, tay Lục Thừa Uyên khẽ siết lại trên tay cầm tách trà, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Sau vài giây do dự, anh mới đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc Lạc Ninh vừa tắt cuộc gọi video.
Anh giả vờ như không có chuyện gì, bước đến bên giường, đưa tách trà cho cô.
“Thử xem nhiệt độ thế nào, anh chỉ hâm nóng nhẹ thôi.”
Lạc Ninh nhận lấy, nhấp một ngụm, “Vừa đủ.”
Lục Thừa Uyên trầm ngâm một lát, nói: “Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi, anh đi giặt đồ một chút.”
Chiếc váy hôm nay của Lạc Ninh phải giặt tay, thường thì cô sẽ giặt nội y trước, còn quần áo để đến cuối tuần nghỉ mới giặt.
“Cứ để đấy đi, mấy hôm nữa em nghỉ rồi giặt cũng được.” Lạc Ninh gọi anh lại.
Lục Thừa Uyên mím môi cười, “Không sao, anh cũng có đồ cần giặt, tiện thể giặt luôn. Hai món đồ, giặt nhanh thôi.”
Lạc Ninh nhìn theo bóng lưng anh, thầm nghĩ: không lẽ anh nghe thấy mấy lời mình nói với Diệp Tử rồi sao?
Có phải bị tổn thương rồi không?
Lúc này, trong phòng tắm, Lục Thừa Uyên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, vừa thêm nước vào thau vừa trầm tư.
Xem ra, anh vẫn chưa đủ cố gắng. Phải cố gắng hơn nữa mới có thể khiến Lạc Ninh yêu anh.
Lục Thừa Uyên không phải kiểu người dằn vặt nội tâm. Khi đã nghĩ thông suốt, anh sẽ không băn khoăn nữa, chuyên tâm giặt quần áo.
Lạc Ninh không biết rằng, việc giặt đồ giúp cô cũng là một niềm vui đối với Lục Thừa Uyên.
Chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh đều sẵn sàng làm.
Áo quần của anh và chiếc váy của Lạc Ninh gộp lại cũng không nhiều, chỉ khoảng mười phút là xong.
Phơi đồ ngoài ban công xong, Lục Thừa Uyên quay lại kiểm tra cửa chính, khóa trái cẩn thận, rồi lại đi một vòng kiểm tra các cửa sổ trong nhà.
Xong xuôi, anh tắt đèn, quay về phòng ngủ phụ.
Lạc Ninh đang nằm trong chăn lướt xem video.
Lúc Lục Thừa Uyên bước vào, tiện tay tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Anh vòng sang phía bên kia giường, chui vào chăn.
Lạc Ninh tắt video, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người lại, áp sát vào anh ôm lấy.
Giọng nũng nịu: “Buồn ngủ rồi.”
Cơ thể Lục Thừa Uyên khẽ siết lại, giây tiếp theo môi anh cong lên, kéo chăn đắp lại cho cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Chỉ cần như thế này là đủ rồi, anh nghĩ. Chỉ cần Lạc Ninh mãi mãi ở bên cạnh anh như thế này là được.
Lạc Ninh mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình mang thai, sinh đôi một trai một gái.
Cậu bé giống Lục Thừa Uyên, cô bé giống cô – cả hai đều rất xinh xắn, đáng yêu.
Gia đình bốn người họ cùng thả diều trên một bãi cỏ xanh mướt.
Ánh nắng rực rỡ sưởi ấm trái tim cô.
Bất chợt, một người đàn ông bước vào thế giới của họ.
Khi người đó đến gần, Lạc Ninh mới nhận ra đó là ba cô.
Lạc Bắc Lâm mỉm cười nhìn con gái mình.
Lạc Ninh hé môi, gọi khẽ: “Ba…”
Nhưng cô bỗng giật mình tỉnh giấc.
Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi chỉ là mơ.
Lục Thừa Uyên đã không còn nằm bên cạnh.
Cô với tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường xem giờ, mới sáu giờ rưỡi sáng.
Lạc Ninh thắc mắc sao Lục Thừa Uyên lại dậy sớm thế, bình thường anh hay dậy lúc bảy giờ để nấu bữa sáng mà.
Vì tò mò, cô vén chăn xuống giường, đi ra ngoài xem thử.
Thấy Lục Thừa Uyên đang nấu cháo trong bếp.
Tai anh rất thính, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, “Sao em dậy rồi? Về ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
Lạc Ninh suy nghĩ một lát, bước đến sau lưng anh, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, tựa đầu vào tấm lưng rắn rỏi của anh.
Cô dịu giọng nói: “Về sau đừng dậy nấu bữa sáng cho em nữa, bọn mình có thể ra ngoài ăn.”