Lạc Ninh nhìn đống đồ ăn vặt, cảm thấy hơi ngại.
“Bà ơi, lẽ ra là chúng cháu phải mua đồ biếu ông bà mới đúng.”
Dương Thái Liên xua tay: “Ấy, hai đứa thỉnh thoảng chịu về thăm ông bà là hiếu thảo rồi, chẳng cần mua gì cả. Ông bà chẳng thiếu gì, chỉ mong sớm được bế chắt thôi.”
Lục Tân Quân bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở vợ: “Đừng tạo áp lực cho bọn nhỏ. Chúng nó tự biết tính toán.”
Dương Thái Liên vội kéo tay Lạc Ninh xin lỗi: “Xin lỗi cháu nhé, là bà hơi nôn nóng quá. Ông nói đúng, hai đứa cứ thoải mái, để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”
Lạc Ninh hiểu được tấm lòng của người lớn, dịu dàng đáp: “Không sao đâu bà.”
Lục Thừa Uyên rửa chén xong cũng ngồi xuống trò chuyện với ông bà thêm một tiếng, chủ yếu là kể về công việc của anh và Lạc Ninh ở đơn vị.
Lúc ra về, Lạc Ninh ôm hai hộp trang sức, còn Lục Thừa Uyên thì xách mấy túi đồ ăn vặt bà mua.
Ông bà nội nhất quyết tiễn họ ra tận thang máy.
Bà cụ lưu luyến, mắt hơi đỏ: “Rảnh thì về chơi nhé, muốn ăn gì cứ bảo bà, bà nấu cho.”
Lạc Ninh ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ, bà vào nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh chúng cháu sẽ về thăm ông bà.”
Trên xe, Lạc Ninh hỏi Lục Thừa Uyên: “Ba anh là con một à?”
Lục Thừa Uyên gật đầu: “Ừ.”
Lạc Ninh lại hỏi: “Thế anh thì sao?”
Lục Thừa Uyên: “Anh còn một người anh trai nữa.”
Lạc Ninh ngạc nhiên: “Sao chưa từng nghe anh nhắc đến vậy? Giờ anh ấy ở đâu?”
Lục Thừa Uyên: “Anh chưa có dịp nói thôi. Anh trai anh cũng sống ở Bắc Lĩnh, sau khi kết hôn thì dọn ra ở riêng. Công việc bận rộn, bọn anh ít liên lạc, cũng chẳng có nhiều điểm chung để nói chuyện.”
Lạc Ninh: “Vậy anh trai anh chưa có con à?”
Lục Thừa Uyên: “Chưa. Nghe nói do vấn đề sức khỏe của chị dâu, khả năng có con không cao.”
Lạc Ninh giờ đã hiểu tại sao bà cụ lại mong có chắt đến thế.
Lục Thừa Uyên liếc cô một cái, nói: “Anh trai anh, để hôm nào anh xem anh ấy rảnh lúc nào thì mời ăn một bữa, giới thiệu hai người với nhau.”
Lạc Ninh: “Thôi khỏi đi. Để sau cũng được, không cần sắp xếp gượng ép đâu. Anh với anh trai còn không hợp nói chuyện thì em càng không có gì để nói, gặp mặt chỉ thêm ngại.”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, cũng được.”
Về đến nhà, như thường lệ, Lục Thừa Uyên đi nấu trà an thần, còn Lạc Ninh cất trang sức rồi lấy quần áo vào tắm.
Khi cô tắm xong đi ra thì anh cũng vừa pha xong trà.
Tới lượt anh vào phòng tắm, cô ngồi uống trà, vừa lướt video trên điện thoại.
Lục Thừa Uyên ở trong lâu vì tiện tay giặt luôn đồ Lạc Ninh vừa thay, rồi bỏ vào máy sấy.
Lúc anh ra ngoài, Lạc Ninh đã ngủ gục trên ghế sofa.
Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cô, mang vào phòng để lên tủ đầu giường cho cô dễ tìm sáng hôm sau.
Sau đó quay lại, bế cô từ sofa vào phòng ngủ.
Lạc Ninh mở mắt liếc nhìn anh, rồi thuận thế ôm cổ anh, dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục ngủ.
Lục Thừa Uyên đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi tắt đèn, đóng cửa, sau đó chui vào giường nằm bên cạnh.
Vừa nằm xuống, Lạc Ninh đã mò sang ôm lấy anh, cuộn người trong vòng tay anh.
Lục Thừa Uyên cong môi, vòng tay ôm chặt vợ.
Lạc Ninh ngủ một mạch đến 5 giờ sáng thì bị buồn tiểu làm tỉnh.
Nhìn sang thấy Lục Thừa Uyên vẫn đang ngủ bên cạnh, lòng cô khẽ ấm lên.
Đi vệ sinh xong về lại giường, cô không ngủ lại được.
Cô liếc nhìn anh, khẽ mím môi rồi cố tình cọ cọ vào người anh.
Lục Thừa Uyên thực ra đã tỉnh từ lúc cô thức dậy, nhận được tín hiệu của cô, anh cũng cong môi.
Anh xoay người, ôm trọn lấy cô.
Một hồi triền miên sau, cả hai đều mướt mồ hôi, nhưng lại thấy thư giãn hơn bao giờ hết.
Lạc Ninh giờ mới thật sự hiểu tại sao người ta lại nói “chuyện đó” giúp giải tỏa áp lực.
Dù là bác sĩ, hiểu rõ nguyên lý, nhưng khi chính mình trải nghiệm, cảm nhận lại khác hẳn.
Sáng hôm đó đi làm, Diệp Tử trêu:
“Mình để ý từ sau khi chồng cậu về, sắc khí của cậu tốt hẳn lên, cả người đều rạng rỡ, vợ chồng cậu chắc hợp nhau lắm hả?”
Lạc Ninh khẽ cười, không phủ nhận.
Diệp Tử phấn khích nắm tay cô:
“Cậu đúng là vớ được bảo bối rồi. Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện hai người hợp nhau khoản ấy là cậu nên giữ cho kỹ, đổi người chưa chắc được như thế.”
Lạc Ninh bật cười: “Nói như thể cậu đã có trải nghiệm rồi vậy.”
Diệp Tử cười hề hề: “Tuy mình chưa có, nhưng nhìn mặt cậu là biết cậu đang hạnh phúc.”
Lạc Ninh đưa tay chọc vào trán cô bạn:
“Cậu coi trọng chuyện đó thế, thì thử ‘dùng thử’ đội phó Trì xem. Nếu hợp thì tính chuyện cưới, không hợp thì đổi người.”
Diệp Tử cười khổ: “Thôi đi, mình không dám đùa với lửa.”
Hai người đang trò chuyện thì bảo vệ ôm một bó hoa lớn đi vào, đảo mắt một vòng rồi đi thẳng về phía Diệp Tử.
Anh cười nói: “Bác sĩ Diệp, vừa có người gửi bó hoa này, nhờ tôi chuyển cho cô.”
Diệp Tử ngạc nhiên: “Ai gửi thế? Hiếm thật đấy, có người tặng hoa cho tôi luôn à? Anh chắc là gửi cho tôi chứ?”
Bảo vệ: “Chắc chắn rồi. Người ta nói gửi cho bác sĩ họ Diệp ở khoa cấp cứu, khoa mình chỉ có mỗi cô họ Diệp thôi. Có cả thiệp đấy.”
Diệp Tử cầm tấm thiệp trong bó hoa lên xem.
Người ký tên: Lăng Hạo Nhiên.
Lạc Ninh ló đầu sang xem, cố ý nói to: “Thì ra là bệnh nhân mấy hôm trước gửi đấy mà.”
Diệp Tử chợt hiểu ra, rồi mỉm cười nhận lấy bó hoa từ tay bảo vệ.
“À, mình nhớ ra rồi, là bệnh nhân bị tiêu chảy mấy hôm trước ấy. Cảm ơn anh bảo vệ nha.”
Nghe nói là bệnh nhân tặng, những người tò mò xung quanh liền tản ra.
Đợi mọi người rời đi, Lạc Ninh mới ghé sát nói nhỏ: “Quả nhiên cậu ta có ý với cậu thật, bị mình đoán trúng rồi nhé.”
Diệp Tử bĩu môi đầy ghét bỏ: “Nhưng mình không hứng thú với kiểu người đó. Anh mình từng nói, cái giới đó loạn lắm.”
Lạc Ninh: “Thế thì dễ thôi, nhờ anh cậu điều tra giúp cậu ta một chút là xong.”
Diệp Tử lắc đầu: “Không cần, mình không hứng thú thì điều tra làm gì.”
Lạc Ninh khẽ cười: “Hiểu rồi, người cậu để ý là đội phó Trì.”
Đúng lúc này, Trì Húc bước vào, vừa hay nghe được câu cuối, lông mày lập tức nhíu lại.
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn thấy người tới, hơi sững người một chút, sau đó lập tức nghiêm mặt hỏi: “Đội phó Trì có việc gì sao?”
Trong lòng Trì Húc nghẹn một cục, im lặng vài giây rồi đáp: “Tôi tới lấy kết quả xét nghiệm máu của chồng nghi phạm.”
“Chồng mình vừa nhắn tin báo rồi.” – Lạc Ninh nhanh chóng mở ngăn kéo, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trì Húc.
“Bên trong là toàn bộ báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân.”
Trì Húc nhận lấy: “Cảm ơn, làm phiền rồi, tôi đi trước.”
Anh nói xong liền quay người rời đi, không ngoái đầu lại.
Lạc Ninh nhìn theo bóng lưng anh, đưa tay đẩy nhẹ Diệp Tử: “Anh ấy có khi nào tưởng thật không?”
Diệp Tử dở khóc dở cười: “Có ai ngốc vậy không chứ? Rõ ràng là nói đùa mà.”
Lạc Ninh: “Khó nói lắm, đội phó Trì là kiểu người… hơi cứng nhắc.”
Lúc này, Trì Húc đang trên đường ra bãi đậu xe thì gọi điện cho Lục Thừa Uyên.
Phải một lúc sau bên kia mới bắt máy: “Nói đi.”
Trì Húc im lặng vài giây, rồi đau lòng nói:
“Cậu có biết là Diệp Tử thích vợ cậu không? Mình vừa nghe cô ấy bảo vợ cậu ly hôn, về sống chung với cô ấy đấy.”