Sáng hôm sau.
Lạc Ninh tỉnh dậy thì thấy Trì Húc đã ngồi trong bếp, đang học cách gói hoành thánh với Lục Thừa Uyên.
Thấy cô, Trì Húc ngẩng đầu cười hề hề: “Chào buổi sáng, Lạc Ninh.”
Lạc Ninh liếc qua mấy cái hoành thánh méo mó trước mặt Trì Húc, lông mày khẽ nhíu lại.
Cô cong môi cười: “Đội phó Trì, tinh thần đáng khen. Tôi đi rửa mặt trước nhé.”
Lạc Ninh rời đi, Trì Húc quay sang hỏi Lục Thừa Uyên: “Vợ cậu nói gì vậy? Tinh thần đáng khen?”
Lục Thừa Uyên liếc nhìn mấy cái hoành thánh méo mó trong tay Trì Húc, lạnh nhạt: “Ý là cậu gói xấu quá.”
Trì Húc: “… Ý cậu là vợ cậu chê người mà không cần nói nặng lời à?”
Lục Thừa Uyên: “Cậu có ý kiến?”
Trì Húc: “Sao dám. Tôi đang khen vợ cậu có học thức đấy chứ.”
Lục Thừa Uyên: “Tất nhiên rồi, người ta tốt nghiệp học viện Y. Còn cậu? Điểm môn văn hoá có qua nổi 70 không?”
Trì Húc: “…”
Lục Thừa Uyên đặt hoành thánh xuống, đứng dậy chuẩn bị luộc: “Cái đống cậu gói, vứt hết vào thùng rác đi.”
Trì Húc nhìn mấy cái hoành thánh của mình, phản đối: “Tuy hình thù hơi thảm, nhưng hương vị thì vẫn giống hoành thánh cậu gói mà, vứt đi thì phí quá. Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ đấy.”
Lục Thừa Uyên: “Tôi sợ vợ tôi nhìn thấy mất khẩu vị. Không vứt thì cũng được, tôi nấu cho cậu ăn.”
Lạc Ninh rửa mặt khá lâu, lúc quay lại bàn ăn thì Lục Thừa Uyên đã dọn hoành thánh ra.
Cô nhìn ba bát hoành thánh trên bàn.
Bát của Trì Húc toàn là hoành thánh bị bể, vỏ và nhân tách rời.
Chẳng khác gì món “canh da bánh kèm thịt viên”.
Trì Húc bĩu môi nhìn bát của mình, cắn răng nói: “Canh da bánh cũng ngon mà.”
Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên liếc nhau, hai vợ chồng cố nín cười, nghiêm túc ngồi xuống.
Rồi đồng thời cầm muỗng lên.
Động tác y như nhau đến kỳ lạ.
Trì Húc nhìn hai người, vẻ mặt sửng sốt: “Tôi thấy hai người càng ngày càng giống nhau đấy. Không chỉ gương mặt, mà cả động tác cũng giống nốt. Đây là cái gọi là tướng phu thê à?”
Lục Thừa Uyên liếc Trì Húc: “Ba mẹ cậu không dạy rằng đừng nói nhảm khi ăn à?”
Nói xong, anh gắp một quả trứng ốp la đặt vào đĩa nhỏ trước mặt vợ.
Sau đó lấy tương cà rưới lên trên.
Lạc Ninh không nói gì, uống một ngụm canh rồi đặt muỗng xuống, cầm đũa gắp trứng lên ăn chậm rãi.
Trì Húc lặng lẽ quan sát.
Đợi Lạc Ninh ăn xong miếng trứng, anh hỏi: “Lão Lục cho gì là cô ăn nấy à?”
Lạc Ninh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Trì Húc: “Giả sử là thuốc độc thì cô cũng ăn? Tôi chưa từng thấy ai ăn trứng ốp la mà rưới tương cà, không phải ăn sandwich mà. Kỳ quặc ghê. Bình thường lão Lục có ăn thế đâu.”
Lạc Ninh cười: “Có thể nào… là vì tôi thích ăn như vậy không?”
Trì Húc quay sang nhìn Lục Thừa Uyên: “Cậu nhớ hết sở thích của vợ luôn rồi? Hai người sống cùng chưa được bao lâu mà.”
Lục Thừa Uyên uống một ngụm canh, nhàn nhạt đáp: “Sống bao lâu không quan trọng. Không để tâm thì quen cả đời cũng chẳng nhớ nổi người ta thích gì.”
Trì Húc thích chí hỏi ngược lại Lạc Ninh: “Vậy cô có biết lão Lục thích gì không?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Lạc Ninh nhướng mày cười: “Không biết, tôi chưa để ý.”
Trì Húc quay sang nhìn Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên vẫn mỉm cười dịu dàng: “ Anh nhớ sở thích của em là đủ rồi. Em không cần phải nhớ của anh.”
Trì Húc im re.
Ăn xong, Lục Thừa Uyên lại đi rửa bát, còn Lạc Ninh ung dung về phòng trang điểm thay đồ.
Ra khỏi nhà, Lục Thừa Uyên lại là người giúp vợ xách túi, lấy giày.
Trì Húc nhìn càng thấy chướng mắt.
Ba người xuống lầu, ra bãi đỗ xe tầng trệt.
Lạc Ninh nhìn chiếc xe trước mặt – y hệt chiếc hôm qua bị tông, từ màu sắc đến kiểu dáng, chỉ khác biển số.
Cô quay sang hỏi: “Đừng nói với em là anh mua hai chiếc giống hệt nhau?”
Lục Thừa Uyên mở cửa ghế phụ cho vợ, đuổi Trì Húc lên ghế sau: “Ừ. Anh thích dòng này nên mua thêm một chiếc để dự phòng.”
Lạc Ninh ngồi vào, cài dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Uyên ở ghế lái: “Biệt thự ở ngoại ô, xe thì mua hai chiếc giống nhau… rốt cuộc anh còn bao nhiêu tài sản mà em chưa biết? Tất cả đều do ông nội để lại à?”
Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Có mấy thứ anh cũng chưa nhớ hết. Sau này từ từ kể cho em. Đúng là đều do ông nội cho.”
Trì Húc xen vào bênh: “Lạc Ninh, bọn tôi đều là cảnh sát, cô yên tâm. Chồng cô không làm gì trái luật đâu. Tài sản này là ông nội để lại, không thể không nhận, đúng không?”
Lạc Ninh nhướng mày: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà, hai người căng thẳng gì vậy? Tôi chỉ muốn rõ ràng thôi. Nhưng mà này, Lục Thừa Uyên, anh không cần lo, đây là tài sản trước hôn nhân của anh.”
“Sau này nếu bọn mình ly hôn, em cũng sẽ không đòi chia những thứ này.”
Trì Húc hít sâu một hơi, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Lục Thừa Uyên liếc vợ một cái, vẫn cười dịu dàng đầy sủng nịnh: “Ly hôn không có lợi gì. Nếu không ly hôn, mấy tài sản này đều là của em. Em nghĩ kỹ lại xem sao.”
Lạc Ninh cố ý trêu: “Anh không sợ người ta nói em ham tiền nên mới lấy anh à?”
Lục Thừa Uyên: “Bất kể là em ham gì, chỉ cần trên người anh có thứ để em ham, đó đã là may mắn của anh rồi.”
Khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên, không nói gì thêm.
Ngồi ở ghế sau, Trì Húc nhìn hai người ngồi phía trước – một người tình nguyện cho, một người vui vẻ nhận – đúng là trời sinh một cặp.
Đến bệnh viện, Lạc Ninh xuống xe rồi đi thẳng vào trong.
Trì Húc liền chuyển lên ghế phụ, nhìn chằm chằm vào Lục Thừa Uyên: “Giờ thì tôi hiểu vì sao Lạc Ninh lại đồng ý kết hôn với cậu rồi.”
Lục Thừa Uyên liếc sang: “Vì sao?”
Trì Húc: “Vì cậu cưng chiều cô ấy quá mức, chuyện gì cũng chiều theo, ngay cả tự trọng cũng không cần. Cậu không sợ cô ấy vì được cưng mà sinh hư à?”
Lục Thừa Uyên không để tâm: “Thì sao chứ? Chỉ cần cô ấy ở bên tôi, có kiêu ngạo vì được cưng chiều thì cũng không sao. Phụ nữ vốn dĩ là để yêu thương. Trước mặt vợ mình, tự trọng có ích gì?”
Trì Húc cạn lời.
Lục Thừa Uyên tiếp tục: “Lăng Hạo Nhiên cũng rất cưng chiều Diệp Tử. Cô ấy đã quyết định bắt đầu tìm hiểu anh ta rồi.”
Trì Húc lập tức mở to mắt, rõ ràng là bất ngờ.
Lục Thừa Uyên: “Sao vậy? Bất ngờ lắm à? Xét về điều kiện thì hai người họ đúng là môn đăng hộ đối. Lăng Hạo Nhiên rất thích Diệp Tử, còn cô ấy cũng khá hài lòng về anh ta. Nếu không có gì trục trặc, thì khả năng cao sẽ tiến tới hôn nhân, trở thành một đôi vợ chồng hòa hợp, tôn trọng nhau.”
Trì Húc bức xúc: “Kết hôn? Mới gặp hôm qua thôi mà, đã tính đến chuyện cưới xin? Vội vã quá rồi đấy? Kết hôn thì ít ra cũng phải hiểu nhau trước chứ, ít nhất cũng nên xác định là yêu nhau đã?”
Lục Thừa Uyên bình thản đáp: “Ngay từ đầu họ đã gặp nhau với mục tiêu là để kết hôn. Hai bên đều thấy hợp, thì việc cưới hỏi là chuyện đương nhiên. Còn về việc cậu nói – có yêu nhau hay không…”
“Anh nghĩ, đối với Diệp Tử mà nói, điều cô ấy cần hơn là một người yêu cô ấy, chứ không phải là người cô ấy yêu.”