Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 176

Chương 176: Hài lòng không.

Trong mắt Lục Kiến Nghi xoẹt qua một tia tức giận.
Anh duỗi cánh tay rắn chắc ra, cầm lấy ấm nước bên trên tủ đầu giường, đi thẳng đến chỗ cô rồi dội thẳng lên đầu cô.
Dòng nước mát lạnh được xối từ trên đỉnh đầu xuống như mưa xối xả trút xuống, xuyên vào lòng cô.
Cô rùng mình, trong phút chốc, cô hoàn toàn tỉnh táo.
Người đàn ông trước mặt vẫn còn đó, anh chưa hề biến mất.
Cô không có nằm mơ, anh thật sự đã trở về!
Toàn thân đều có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh sắc mặt chứa đầy mây đen cuồn cuộn, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nhanh như chớp, tựa hồ có thể đánh tan cô thành cát bụi bất cứ lúc nào.
Rõ ràng, vừa rồi cô đã khiến anh tức giận.
“Vâng… Thực sự xin lỗi, tôi… Tôi vừa gặp một giấc mơ khủng khiếp, tưởng vẫn mơ còn chưa tỉnh.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, rũ bỏ giọt nước trên mặt.
Anh đột ngột đẩy cô rồi dồn cô vào góc tường.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua khuôn mặt ướt át của cô, đầu ngón tay có chút sắc nhọn đâm vào làn da làm cô hơi đau.
“Có phải cô hay làm chuyện xấu bên ngoài nên gặp ác mộng hay không?”
Đôi mắt anh sắc như chim ưng, dường như anh có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt, không thể giấu giếm ngay cả những bí mật nhỏ của cô.
Theo phản ứng bản năng, cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt bối rối và sợ hãi, để anh không nhìn thấy được sự chột dạ của cô.
“Tôi trở về là để thăm em trai của tôi. Tổng cộng chỉ có hai ngày, thời gian bên cạnh bố mẹ còn không đủ. Tôi có thể làm gì nữa đây?”
Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Kiến Nghi khẽ động đậy, dường như anh không còn nghi ngờ lời nói của cô nữa, nhưng cũng không buông cô ra: “Cô vừa rồi có nhắc đến con của cô, con nào, là con của ai?”
Giọng nói của anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại có vẻ rất tức giận, giống như sóng thần đang ẩn náu trong mạch nước ngầm vậy, không ngừng ngưng tụ, sát khí tỏa ra bốn phía.
Tim cô nhảy lên đến tận cuống họng, đập loạn xạ điên cuồng, giường như muốn chui ra khỏi miệng.
Chết tiệt, cô hồ đồ rồi, cô đã nói bậy nói bạ cái gì thế chứ?
Cô lén hít thở, chỉ còn biết nuốt nước bọt, ép bản thân phải giữ bình tĩnh, không được hoảng sợ, hoảng sợ là tiêu đời.
“Tôi… Tôi ngủ mơ thôi.”
Cô lắp bắp nói, vẻ mặt chỉ một màu tối sầm sợ sệt, cũng may ánh đèn mờ ảo che khuất, không thể nhìn thấy anh: “Cô mơ thấy gì?” Anh tra hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, ban đêm cô ngủ có nằm mơ nhưng trong lòng cô không không sợ gì, thì chắc sẽ không gặp ác mộng rồi!
Trong đầu cô như có các bánh răng đang quay như chong chóng: “Tôi… Tôi mơ thấy mình sinh ra một đứa trẻ rất xấu xí, khi lớn lên rồi cũng vẫn rất xấu xí, giống như một ông già nhỏ tuổi. Anh… Anh rất tức giận, vô cùng ghét nó, muốn giết chết đứa nhỏ. Tôi đã rất sợ hãi, liền cố gắng hết sức để ngăn cản anh… ”
Cô mím môi, trong lòng thầm cầu nguyện mình có thể vượt qua cửa ải này.
Lục Kiến Nghi không nói nổi, chỉ biểu lộ một cái nhìn kỳ lạ, giống như là không biết nên cười hay khóc nữa.
“Cô mơ thấy mình sinh ra con hoang hả?”
Đây thực ra chỉ là một câu anh bâng quơ ném ra để chế giễu cô, không hẳn là nghi ngờ và chất vấn.
Nhưng đối với cô, dường như lời nói dối của cô đã bị nhìn thấu, sống lưng cô toát ra mồ hôi lạnh.
“Tôi… Tôi sợ rằng anh không thích tôi nên cũng không thích con của tôi. Tôi là người bình thường, không xinh đẹp như Hoa Mộng Lan, những đứa trẻ sinh ra đều xấu xí, đó cũng là điều bình thường.”
Đôi môi mỏng của anh mở ra khẽ cong một vòng cung tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng: “Mỗi ngày ngắm tôi, đừng soi gương, thì sẽ không ảnh hưởng đến gen của di truyền.”
“Dù sao ngắm ai cũng được chỉ cần không phải là Hoa Mộng Lan.” Cô bĩu môi, thoát khỏi vòng tay anh, vội vàng chạy vào phòng thay quần áo.
Cô cảm thấy mình như vừa thoát khỏi miệng hổ, cảm giác sống sót khỏi đại nạn. May là Lục Kiến Nghi không nghi ngờ gì, nếu không cô đã chết chắc rồi, một xác hai mạng!
“Lục Kiến Nhi, sao anh lại quay lại rồi? Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không về?”
“Lại đây.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ ngoắc ngón tay, như thể gọi thú cưng.
Cô bò đến bên giường: “Anh làm sao vậy?”
“Phục vụ cho tôi.”
Lục Kiến Nghi rất hài lòng với sự dịu dàng ngoan ngoãn của cô tối nay, anh đan hai bàn tay của mình vào rồi ôm đầu cô…
Vầng trăng lạnh lẽo đang chìm dần.
“Về sau muốn tôi đối xử tốt như vậy cô phải nghe lời, biết chưa?” Trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng mà trước đây anh chưa từng có, truyền vào tai cô khiến cô có chút choáng váng.
Cô giống như là đi bộ trên sa mạc Sahara rất lâu, không uống một giọt nước nào, cả người gần như chết khát, bỗng nhiên được tắm mưa phùn lấy lại sức sống.
Cô luôn cho rằng mình không quan tâm tới thái độ của anh, suy nghĩ của anh, những thứ đó không quan trọng với cô.
Nhưng giờ phút này, cô nhận ra rằng mình thực sự quan tâm, từ nơi sâu thẳm trong trái tim, cô cũng khao khát sự dịu dàng của anh.
Cô đưa tay lên đặt vào bụng dưới, nếu đứa trẻ là của anh, cuộc sống sau này của cô có lẽ sẽ tốt rồi.
Nếu như không phải…
Cô hoang mang dừng lại, cô không dám nghĩ tiếp nữa, cô thật sự không có dũng khí nghĩ tiếp.
Lạy Chúa, xin hãy thương xót lấy cô, đừng đùa giỡn và hành hạ cô.
Cô không có khả năng chịu đựng áp lực lớn như vậy.
Dù là thép thì nó cũng sẽ vỡ ra dưới sức ép khủng khiếp, chưa kể cô chỉ còn là xác bằng xương bằng thịt.
Sau khi cố nuốt nước miếng xuống, cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần chủ nhân hài lòng.”
Hai chữ “chủ nhân” có hàm ý như nịnh nọt.
Lục Kiến Nghi nghe rất êm tai, khóe miệng hơi hơi nhếch lên thành một vòng cung: “Từ nay về sau ta đều muốn được gọi là chủ nhân trong phòng này.”
“Tôi hiểu rồi, chủ nhân.” Cô ấy nói nhẹ nhàng, ngoan ngoãn như một con mèo.
Gọi vài lần sẽ thịt không ít, hơn nữa quan hệ của bọn họ vốn là con rối và chủ nhân.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng xoa đầu cô, rõ ràng là đang khen một con vật cưng ngoan ngoãn.
Cô nhắm mắt lại và mang theo dấu vết lo lắng vào trong giấc mơ của mình.
Sáng ngày thứ hai, cô bị đánh thức bởi âm thanh tin nhắn từ zalo.
Là tin nhắn từ Hứa Nhã Thanh: Quay về thành phố Long Minh rồi hả?
“Ừ.” Cô chỉ đáp lại một chữ.
“Tôi đã liên hệ với một bệnh viện để làm giám định ADN bí mật, đến lúc đó, tôi sẽ đưa cô đến đó.”
Ngón tay cô rung lên dữ dội, làm điện thoại rơi xuống mặt đất.
Cô đang định cúi người nhặt lên, một bàn tay to lớn đã nhặt lên trước che đi số điện thoại trên di động.

Bình Luận (0)
Comment