Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 211

Chương 211: Làm cô dâu của anh.

“Anh sẽ không để anh ta dẫn em đi, Hoa Hiền Phương đã đã chết, em là Y Nhược, là vợ của anh.” Hứa Nhã Thanh nói như chém đinh chặt sắt.
“Em đã hỏi mẹ, anh ta chuyển hộ khẩu của em đến danh nghĩa của anh ta, vẫn không có gạch bỏ.” Cô thở dài một hơi, lo lắng buồn phiền.
Chỉ cần anh gạch bỏ hộ khẩu, quan hệ hôn nhân của bọn họ đã kết thúc hoàn toàn, nếu không, cô vẫn là vợ của anh trên mặt pháp luật.
Hứa Nhã Thanh nâng mặt của cô lên, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn cô: “Y Nhược, chỉ cần em không thừa nhận, Lục Kiến Nghi cũng không có biện pháp bắt em. Cho nên bất luận thế nào, em đều phải nhận định bản thân là Y Nhược, hiểu chưa?”
“Ừm.” Cô gật đầu thật mạnh.
Hoa Hiền Phương đã chết rồi, cảnh sát Xêm Lan đã đưa ra chứng nhận tử vong.
Cô không phải Hoa Hiền Phương, mà là Y Nhược.
Nhìn thấy cô hơi thả lỏng một chút, anh ta buông cô ra, đi đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước chanh đưa cho cô.
“Con trai đâu? Sao chưa quay về cùng em?”
“Con còn muốn chơi, em để bảo mẫu dẫn nó theo.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hứa Nhã Thanh con ngươi màu trà chớp động: “Lục Kiến Nghi cũng ở bên cạnh phải không?”
“Anh ta dẫn theo Lục Sênh Hạ cùng nhau đến, Tiểu Quân muốn chơi cùng Lục Sênh Hạ, em không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.” Cô bất đắc dĩ nói, mở chai nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn, duy trì bình tĩnh.
Hứa Nhã Thanh nâng cốc trà lên, nhẹ nhàng lắc lư: “Em liền yên tâm để con trai và Lục Kiến Nghi ở bên nhau?”
“Anh ta mặc dù bạo ngược, những vẫn không đến nỗi tổn thương con nhỏ. Hơn nữa anh ta cũng không biết thân phận của em, chỉ là có hơi nghi ngờ mà thôi. Cho nên tạm thời không cần lo lắng.”
Cô nói khẽ, trong tai vô thức nhớ lại lời Lục Kiến Nghi: “Nếu như cô ngoan ngoãn trở về tự thú, bất luận cô ở ngoài đã làm những việc gì, cho dù đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể không nhắc chuyện cũ … Nếu như cô trong lòng không hề ăn năn hối cải, bị tôi tóm được, tôi nhất định đày cô ra hoang đảo …”
Cô chắc chắn, nếu như Lục Kiến Nghi biết cô đã gả cho Hứa Nhã Thanh, còn sinh con, nhất định không có khả năng bỏ qua chuyện cũ, cho dù cô tự thú, cũng sẽ bị lưu đày ra hoang đảo, cả đời cầm tù ở am ni cô.
Hứa Nhã Thanh buông cái cốc xuống, nắm đầu vai gầy yếu của cô: “Nhược, em có thể nói với anh một câu thật lòng không? Bốn năm qua, em có từng nghĩ đến Lục Kiến Nghi không?”
Anh ta mím miệng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc.
Cô khẽ chấn động, nếu nói một chút cũng không nghĩ qua, đó là nói dối.
Thỉnh thoảng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh, nhưng phần nhớ nhung này cuối cùng đều sẽ trở thành ác mộng.
“Em sẽ mơ thấy anh ta, mơ thấy bị anh ta bắt về, nhốt trong phòng tối cầm roi da đánh, sau đó liền sợ tỉnh.”
Nghe thấy lời này, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười, một chút lo lắng trong lòng yên lặng tán đi: “Nếu là ác mộng, tại sao còn muốn vẽ anh ta? Nếu như Tiểu Quân không có nhìn thấy tranh của em, cũng sẽ không tò mò chạy đi tìm Lục Kiến Nghi bắt chuyện.”
“Trước đây em lén lút vẽ, nhưng sau khi rời đi, em cũng chưa từng vẽ lại. Bức tranh Tiểu Quân nhìn thấy đó là em không cẩn thận kẹp ở trong bản thảo thiết kế, nếu bé không cầm ra, bản thân em cũng không biết đâu.” Cô ngập ngừng giải thích.
Hứa Nhã Thanh sủng nịch hôn xuống trán cô, ôm cô vào trong lòng: “Nhược, em là của anh, trong lòng em chỉ có thể có anh, không thể có người khác, biết không?”
Cô giang hai cánh tay, ôm lại anh: “Thanh, bây giờ anh và Tiểu Quân là toàn bộ của em.”
Anh là chồng của cô, là bố của Tiểu Quân, là người đàn ông mà cô muốn phó thác cả đời này.
Bất luận là Thời thạch hay là Lục Kiến Nghi đều đã trở thành quá khứ rồi.
Mặc dù có những ký ức vẫn giữ ở đáy lòng, vĩnh viễn đều không thể phai nhạt, nhưng cô sẽ không thả chúng nó ra, ảnh hưởng hôn nhân của cô.
Trong mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy tình cảm dịu dàng, dịu dàng gần như muốn thành hình nổi trên mặt nước: “Sau khi quay về Thành Đô, việc thứ nhất phải làm là chuẩn bị lễ cưới của chúng ta, mẹ đã tìm người tính được ngày tốt, định ngày mồng tám tháng sau.”
“Ừm, tất cả đều nghe theo anh.” Cô mỉm cười một cái, hai cái lúm đồng tiền ở hai má nhẹ nhàng hiện ra, đong đầy hạnh phúc.
Cô chưa từng làm cô dâu, Lục Kiến Nghi chưa hề dự định qua cho cô một lễ cưới, ngay cả nhẫn cưới cũng chưa từng cho cô.
Ở trong lòng anh, cô chỉ là một con rối, là đồ trang trí.
Cô không có tư cách cùng anh vào lễ đường, cũng không có tư cách đeo nhẫn cưới của anh.
Bây giờ, cuối cùng cô đã có thể một lần làm cô dâu.
Chỉ có người đàn ông trước mặt mới có thể đối với cô trở thành vợ chân chính, dắt tay cô, cùng tiến vào lễ đường.
Hứa Nhã Thanh vùi mặt vào trong mái tóc cô, hít vào hương thơm mê người của cô: “Nhược, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Anh ta từng bỏ lỡ một lần, bây giờ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ lần thứ hai.
Trong Ocean World
Túi sữa nhỏ và chú ma vương chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Ngoài bố ra, người mà bé thích nhất, là chú ma vương.
Từ Ocean World đi ra, Lục Kiến Nghi dẫn bé và Lục Sênh Hạ đến nhà hàng A Cay ăn pizza.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, hỏi: “Tiểu Quân còn quay về Lốt Ăng Gơ Lát không?”
Lông mi túi sữa nhỏ đậm mà dài chớp chớp, manh manh cười: “Mẹ nói không quay về nữa, sau này ở Thành Đô sinh sống.”
“Nếu bé có thể tới thành phố Long Minh ở thì tốt rồi, trước đây bố bé vẫn luôn ở thành phố Long Minh, hình như từ sau khi chị dâu dì chết, anh ấy ra nước ngoài, cũng không đến thành phố Long Minh nữa.” Trong giọng nói của Lục Sênh Hạ mang theo mấy phần tiếc nuối.
Lục Kiến Nghi chú ý chính là nửa câu sau của bé, thật là trùng hợp, Hoa Hiền Phương không còn, anh ta cũng biến mất.
Trước đây, không phải là đã comeout sao? Làm sao bây giờ lại tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con?
Y Nhược đó cũng không đến mức là một người vợ chung nhỉ?
“Tiểu Quân, con đã từng gặp ông bà ngoại của con chưa?” Anh ta dùng giọng điệu không đếm xỉa đến, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.
Túi sữa nhỏ lắc đầu: “Chưa ạ, mẹ con chưa từng đề cập đến ông bà ngoại ạ.”
“Dì nghe nói mẹ con là người Bơ Ru Ni?” Lục Sênh Hạ hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, nhưng mẹ là người Nguyệt Hạ, cho nên tiếng Nguyệt Hạ mới đặc biệt giỏi.” Túi sữa nhỏ mân mê miệng nhỏ xinh xắn cười.
Ăn được một nửa, Lục Sênh Hạ đi nhà vệ sinh, túi sữa nhỏ xem thử ảnh chụp hôm nay, Lục Kiến Nghi đưa điện thoại cho bé.
Anh lướt tìm, lướt đến cuối cùng, đó là một bức ảnh kết hôn.
Đôi mắt to sáng ngời của bé bỗng nhiên mở to, lại dùng sức chớp mắt: “Chú ma vương, làm sao chú có ảnh của mẹ con vậy?”
Lục Kiến Nghi chấn động mạnh, trên mặt kịch liệt co rút: “Tiểu Quân, con nói là người phụ nữ này sao?”
“Đúng vậy, cô ấy là mẹ của con.” Tiểu Quân trịnh trọng nói: “Vì sao có ảnh chụp hai người bên nhau?”
Lục Kiến Nghi tế bào toàn thân đều giống như là trải qua động đất cấp 12, lẩm nhẩm một lần: “Con xác định, cô ấy là mẹ của con?”

Bình Luận (0)
Comment