Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 266

Chương 266: Ghen tuông.

Cô ta rất giỏi che giấu chính mình, không biểu hiện ra một chút khác thường nào, “Nhã Thanh, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại chứ. Hoa Hiền Phương đã trở về nhà họ Lục, giữa hai người vốn không có khả năng, trở về bên cạnh em đi, em sẽ trở thành một người vợ tốt của anh.”
Hứa Nhã Thanh như bị lời nói của cô ta đâm đến bị thương, lộ ra một chút đau lòng.
“Y Nhược, chuyện em về nước tại sao không nói trước với anh một tiếng, mà phải chạy đến đám cưới của anh làm loạn như thế, em cố tình làm vậy đúng không?”
Đôi mắt nâu của Y Nhược lóe lên, “Buổi sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ của anh, em mới tới Thành Đô. Em đi đến nhà họ Hứa, thì nghe nói hôm nay là đám cưới của anh, cả người em đều rối hết cả lên, lại nghe nói rằng anh muốn cùng em kết hôn, em cho rằng anh bị người ta lừa rồi, nên cũng không nghĩ quá nhiều, vội vội vàng vàng chạy đến nhà thờ.”
Hứa Nhã Thanh nhìn cô ta một cái, ánh mắt sắc bén đến ảm đạm. Nếu mà cô ta không xuất hiện, thì anh ta nhất định đã cùng Hoa Hiền Phương hưởng tuần trăng mật vui vẻ ở Châu Âu rồi.
“Bất kể là em cố ý, hay là vô ý, thì hành động của em đều đã làm anh gặp phiền phức lớn. Anh không biết mấy năm nay em đã trải qua những chuyện gì. Nếu là Y Nhược của trước đây, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Từng cử động trên mặt Y Nhược đều run rẩy, “Em không thay đổi, người thay đổi là anh. Nếu anh cho rằng em không nên sống, không nên quay trở lại, thì em đi chết là tốt nhất. Trên thế giới này, anh là người thân yêu nhất của em, không có anh, thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa? ”
Hứa Nhã Thanh im lặng.
Không phải là anh ta không có tình cảm với Y Nhược nhưng cách cư xử của cô ta làm anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, đánh cho anh ta một đòn đau khiến anh ta trở tay không kịp, toàn bộ đều bị phá hỏng cả rồi,
Một Y Nhược mà anh ta quen biết sẽ không bao giờ làm ra những điều này.
Cô ta đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức anh ta hoàn toàn không nhận ra nữa rồi.
“Em quay về Thành Đô Trước đi, ở đây anh vẫn còn chút việc cần giải quyết.”
Y Nhược nheo miệng nói: “Anh còn có thể làm gì nữa? Không phải là cùng với Hoa Hiền Phương ở chung một chỗ chứ, mẹ nói rồi, bảo em trông chừng anh, không thể để cho anh cùng Hứa Hiền Phương vẫn còn vấn vương tơ lòng, làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Hứa. ”
Hứa Nhã Thanh cau mày, hai bên lông mày nhíu chặt vào nhau, “Trước đây em tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.”
Ánh mắt vạn bất đắc dĩ hiện hữu trên gương mặt của Y Nhược, “Chỉ là vì do em đã yêu anh quá nhiều.”
Hoa Hiền Phương bế con mình lên, “Chúng ta nên đi thôi.”
Cô không muốn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn như vậy.
Hứa Nhã Thanh vô cùng phiền não, anh ta vẫn là muốn cùng hai mẹ con họ trải qua một ngày vui vẻ.
Mỗi một lần mà Y Nhược xuất hiện, chẳng khác gì đám mây đen trong ngày nắng, phá hủy mọi điều tốt đẹp.
Sau khi Hoa Hiền Phương rời đi, Y Nhược bước tới, ôm chầm lấy anh, “Nhã Thanh, việc em bị Hoa Hiền Phương thay thế có lẽ chính là ý trời, nhưng định mệnh của chúng ta không có gì phải thay đổi cả, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần lần nữa, có được không anh?”
Hứa Nhã Thanh gỡ tay cô ta ra rồi nói: “Anh ra ngoài đi dạo chút.” Nói xong liền bước ra ngoài không đợi cô ta đáp lại.
Hoa Hiền Phương không trở về biệt thự ven hồ mà đưa con trai đến Đế Vương, hẹn Lục Kiến Nghi cùng nhau dùng bữa vào buổi trưa.
Thay vì gọi vào điện thoại di động của Lục Kiến Nghi, cô gọi thẳng đến văn phòng chủ tịch, rồi nhờ thư ký chuyển đồ qua, cô muốn đưa cho anh một cái này.
Giọng nói trong điện thoại có chút gì đó quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng cô cùng không nghĩ quá nhiều, giọng nói của nhiều người nhìn chung cũng khá giống nhau mà.
Khi đến văn phòng chủ tịch, cô còn chưa bước vào, thì tình cờ gặp một người–Kiều An, người vừa đi ra khỏi văn phòng của Lục Kiến Nghi trước khi cô bước vào.
Hoa Hiền Phương không ngờ Kiều An làm việc ở Đế Vương, càng không ngờ tới cô ta vẫn là thư ký của Lục Kiến Nghi.
Quả nhiên có bí mật không thể nói ra giữa thư ký và sếp!
Nhìn thấy cô, Kiều An nhanh chóng thu dọn quần áo, như thể lo lắng không biết cô có phát hiện ra chuyện gì hay đó.
Nhưng hành động này lại càng giống như có gì đó mờ ám đang diễn ra ở đây.
Hoa Hiền Phương trong lòng không khỏi choáng váng một chốc
Chẳng lẽ vừa rồi cô ta và Lục Kiến Nghi đang ở trong văn phòng…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đang ngẩn người thì nghe thấy giọng Kiều An: “Bà Lục, đã lâu không gặp.”
Cô ta cười cười như không có chuyện gì xảy ra khiến Hoa Hiền Phương không khỏi nghi ngờ, mở miệng cười một cách cứng ngắc nói: “Đã lâu không gặp, Kiều An.”
“Chủ tịch đang đợi cô ở bên trong.” Cô ta mím môi dưới, son bóng màu đỏ nhạt làm cho đôi môi đỏ mọng mỏng manh của cô càng thêm quyến rũ.
Hoa Hiền Phương khẽ gật đầu, dẫn theo đứa nhỏ đi vào bên trong.
Lục Kiến Nghi đã đợi họ từ lâu.
Vừa đi vào, anh liền bế túi sữa nhỏ lên nói, “Hôm nay muốn ăn cái gì nào?”
“Pizza.” Túi sữa nhỏ nói.
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi ăn pizza thôi.” Lục Kiến Nghi hôn lên cặp má nhỏ của cậu bé, tâm tình tốt, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Anh vốn tưởng rằng Hoa Hiền Phương sẽ ở cùng Hứa Nhã Thanh cả ngày, nhưng không ngờ lại về sớm như vậy, còn muốn mời anh đi ăn trưa nữa, làm anh cảm thấy rất vui vẻ.
Ánh sáng từ khóe mắt Hoa Hiền Phương vô tình liếc nhìn vết ửng hồng trên áo sơ mi của anh.
Đây giống như vết son môi của phụ nữ, màu sắc có vẻ giống màu sắc trên môi của Kiều An.
Trái tim cô quặn thắt lại.
Cô biết Kiều An đã đi theo Lục Kiến Nghị rất nhiều năm rồi, cho dù cô quay lại đi nữa, cũng không có nghĩa là anh sẽ chấm dứt hoàn toàn với Kiều An?
Cô không hành động gì mà mở miệng cười nhạt: “Ông xã, quần áo của anh hơi bẩn, anh có muốn đổi một cái không?” Cô thản nhiên nói, như vô tình nói ra điều này.
Lục Kiến Nghi có thói quen sạch sẽ, từ trước đến nay vẫn không có gì thay đổi.
Anh nhìn xuống và thấy một vệt đỏ trên chiếc áo khoác, đôi lông mày rậm của anh khẽ cau lại, đặt Túi sữa nhỏ xuống rồi bước vào phòng thay đồ.
Ngay sau đó, anh bước ra với một vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có vẻ gì là lương tâm cắn rứt cả.
Có lẽ, đối với anh, đây không phải là vấn đề lớn nên không sao hết cả.
Đôi môi Hoa Hiền Phương mấp máy, cô dường như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lặng lẽ nuốt hết những suy nghĩ và lời nói đó vào trong lòng.
“Đi thôi, con đói rồi.”
“Được rồi, đi ăn pizza thôi.” Lục Kiến Nghi lại ôm túi sữa nhỏ lên, cùng cô bước ra ngoài.
Kiều An núp trong góc, bí mật nhìn bóng lưng họ, một chút tia sáng lạnh lẽo lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt cô ta.
Hôm nay Hoa Hiền Phương gọi điện, cô ta chính là người đã bắt máy, cô ta không thể cứ nhìn Hoa Hiền Phương cướp Lục Kiến Nghi đi như thế được, cô ta phải làm gì đó thôi.

Vào nhà hàng Ý, Lục Kiến Nghi gọi món pizza hải sản yêu thích của Túi sữa nhỏ.
Hoa Hiền Phương có chút lơ đễnh nhấp một ngụm nước trái cây, cảm giác rất chua, giống như đang uống nước chanh vậy.
Cô cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút, cô vốn không quan tâm đến việc anh có người yêu bên ngoài hay ngoại tình với phụ nữ khác, nhưng sao bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, chua xót như vô số con bọ đang bò vậy?
Vốn dĩ cô còn cho rằng mình đã hiểu Lục Kiến Nghi một chút, nhưng giờ cô nhận ra anh vẫn là một ẩn số, thậm chí cô còn không biết sau lưng cô anh có bao nhiêu người tình nữa.
Lục Kiến Nghi tinh ý phát hiện ra sự khác biệt của cô, hôm nay cô im lặng quá.
Anh không biết đó là do Kiều An, nên nghĩ là do Hứa Nhã Thanh.
“Làm sao vậy, một câu cũng đều không nói vậy?”

 

Bình Luận (0)
Comment